Trương Mạn Đường bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của chính bản thân mình, cậu mơ màng tìm kiếm điện thoại nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi. Đầu dây phía bên kia không đợi cậu lên tiếng nói đã ngay lập tức nâng cao tông giọng tuôn ra một mạch.
"Tiểu Đường, cậu đang ở đâu thế? Cậu có biết là chị gọi cho cậu cả ngàn cuộc rồi hay không? Cậu có nhớ lịch chụp hình ngày hôm nay không thế hả? Cậu có xem tin tức trên mạng chưa? Cậu và nhóc con tóc vàng kia đang lên hot search rồi, còn có hình ảnh cậu đứng hút thuốc cũng bị tung lên mạng đấy. Chị đang loạn hết cả lên đây này."
Trương Mạn Đường giật mình ngồi bật dậy, cậu quên mất lịch chụp hình ngày hôm nay. Bây giờ là 8 giờ sáng, từ đây đến lúc chụp hình chỉ còn 3 tiếng nữa mà thôi, vừa may cậu vẫn có thời gian để chuẩn bị.
"Xin lỗi chị Tịnh Kỳ, em sẽ đến chỗ chị ngay."
Trương Mạn Đường vừa nói vừa bước xuống giường, cậu không thể di chuyển nhanh được vì vết thương ở chân vẫn chưa lành lại. Cậu cúi đầu nhìn quần áo của mình bị xé rách vứt bừa bộn trên sàn thì nhíu mày khẽ nói: "Chị giúp em mang quần áo đến được không?"
Tịnh Kỳ đáp: "Cậu lần đầu tiên đi chụp hình hả? Đến đó mới có quần áo để thay!"
Trương Mạn Đường im lặng, do dự một lát mới nói: "Em... quần áo của em không mặc được nữa, chỗ này cũng không có đồ của em."
Tịnh Kỳ hả một tiếng, nhạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-mat-co-kich/2479764/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.