Trương Mạn Đường bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của chính bản thân mình, cậu mơ màng tìm kiếm điện thoại nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi. Đầu dây phía bên kia không đợi cậu lên tiếng nói đã ngay lập tức nâng cao tông giọng tuôn ra một mạch.
"Tiểu Đường, cậu đang ở đâu thế? Cậu có biết là chị gọi cho cậu cả ngàn cuộc rồi hay không? Cậu có nhớ lịch chụp hình ngày hôm nay không thế hả? Cậu có xem tin tức trên mạng chưa? Cậu và nhóc con tóc vàng kia đang lên hot search rồi, còn có hình ảnh cậu đứng hút thuốc cũng bị tung lên mạng đấy. Chị đang loạn hết cả lên đây này."
Trương Mạn Đường giật mình ngồi bật dậy, cậu quên mất lịch chụp hình ngày hôm nay. Bây giờ là 8 giờ sáng, từ đây đến lúc chụp hình chỉ còn 3 tiếng nữa mà thôi, vừa may cậu vẫn có thời gian để chuẩn bị.
"Xin lỗi chị Tịnh Kỳ, em sẽ đến chỗ chị ngay."
Trương Mạn Đường vừa nói vừa bước xuống giường, cậu không thể di chuyển nhanh được vì vết thương ở chân vẫn chưa lành lại. Cậu cúi đầu nhìn quần áo của mình bị xé rách vứt bừa bộn trên sàn thì nhíu mày khẽ nói: "Chị giúp em mang quần áo đến được không?"
Tịnh Kỳ đáp: "Cậu lần đầu tiên đi chụp hình hả? Đến đó mới có quần áo để thay!"
Trương Mạn Đường im lặng, do dự một lát mới nói: "Em... quần áo của em không mặc được nữa, chỗ này cũng không có đồ của em."
Tịnh Kỳ hả một tiếng, nhạy cảm hiểu ra được chuyện gì xảy ra thì hỏi: "Cậu đang ở chỗ nào, chị sẽ đến đón cậu."
Trương Mạn Đường cũng không biết nữa, nơi này là một ngọn đồi không ghi địa chỉ cụ thể.
"Để em hỏi Trương tổng rồi sẽ nhắn cho chị địa chỉ."
Tịnh Kỳ gấp gáp sốt ruột.
"Cậu ở thành phố này đã bao lâu rồi? Đừng nói với chị là cậu bay sang tỉnh khác rồi đó?"
Trương Mạn Đường lắc đầu.
"Không phải, nơi này ở trên một ngọn đồi, em sẽ hỏi lại Trương tổng rồi nhắn vị trí cho chị."
Trương Dạng không có ở trong phòng, cậu cũng không biết rốt cuộc hắn đã đi đâu, cuối cùng đành phải an tĩnh ngồi ở trong phòng chờ đợi. Quả nhiên 10 phút sau Trương Dạng đã trở về phòng, hắn mặc một bộ quần áo chỉnh tề, sơ mi quần âu thường ngày giống như là chuẩn bị đi đâu đó.
"Tỉnh rồi sao?"
Trương Mạn Đường gật đầu.
"Vâng, chúng ta về sao?"
Trương Dạng bước về phía trước hỏi: "Em vội về sao? Có lẽ phải mất vài tiếng nữa mới có thể về."
Trương Mạn Đường không có quần áo mặc, bởi vì quần áo cậu mặc đến ngày hôm qua đã bị Trương Dạng hấp tấp xé rách rồi, thế cho nên bây giờ cậu chỉ có thể khoác tạm chiếc áo choàng lụa ngày hôm qua mà thôi.
"Em quên mất, lát nữa em có lịch chụp hình. Anh có thể cho em biết địa chỉ của nơi này hay không, một lát nữa chị Tịnh Kỳ sẽ đến đón em."
Trương Dạng có vẻ như không muốn cho nên liền nói thế này: "Đường đi này rất khó tìm, Tịnh Kỳ cũng chưa chắc tìm tới được."
Trương Mạn Đường vẫn chưa nhận ra được tâm trạng kia của Trương Dạng cho nên đành tìm cách khác.
"Vậy em tự bắt taxi cũng được, có điều quần áo của em..."
Trương Dạng đứng ở trên cao nhìn xuống Trương Mạn Đường, hắn đưa tay vuốt ve gương mặt cậu.
"Em nghĩ chỗ này sẽ có taxi sao?"
Trương Mạn Đường im lặng, lén lút quan sát sắc mặt của Trương Dạng, có phải là hắn không có ý định cho cậu đi làm hay không đây. Trương Dạng nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Trương Mạn Đường thì không trêu chọc cậu nữa, hắn thu tay lại.
"Được rồi, em có thể dùng xe của tôi. Quần áo của em ở trong tủ, sáng nay tôi đã nói người giúp việc mang tới rồi."
Trương Mạn Đường thoáng bất ngờ ngẩn người, cậu chưa bao giờ dùng xe của Trương Dạng cả, tuy rằng người đàn ông này có rất nhiều xe nhưng từ trước đến nay hắn không nói cậu có thể tùy ý dùng, không chỉ riêng mình xe mà tất cả những thứ khác của hắn cũng vậy.
"Sao? Hay là muốn tôi phải đưa em đi?"
Trương Mạn Đường vội lắc đầu.
"Không cần đâu, em có thể tự đi mà. Cảm ơn anh."
Trương Dạng lại hỏi tiếp: "Mấy giờ em xong việc?"
Trương Mạn Đường thành thật trả lời: "Có thể phải đến 2 giờ chiều."
Trương Dạng cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi của Trương Mạn Đường.
"Nếu tôi giải quyết chuyện ở đây xong thì sẽ tới đón em."
Trương Dạng đúng là người đàn ông khó nắm bắt. Lúc thì thô bạo lạnh lùng, lúc lại ôn nhu dịu dàng như thế, cảm giác như trong hắn tồn tại hai con người vậy, chỉ có điều cho dù là Trương Dạng nào thì vẫn luôn là người ở vị trí cao nhất trong tim của Trương Mạn Đường.
Trương Mạn Đường không phải là người am hiểu xe cộ lắm nên không hề biết chiếc Bugatti Galibier là hàng chưa được mở bán ở trong nước, nó chỉ vừa mới được ra mắt tại Pháp chưa đến 2 tuần. Hơn nữa dòng xe này cũng là dòng giới hạn, dành riêng cho giới quý tộc nhiều tiền, giá trị của nó khi được mở bán đã rất lớn, nếu được chuyển về nước cũng phải nâng cao tổng tiền lên gấp 3 lần là ít.
Trương Mạn Đường lái chiếc xe này tới địa điểm chụp hình, lập tức đã thu hút rất nhiều sự chú ý của fan hâm mộ vào báo giới. Vốn dĩ nơi này sẽ chỉ xuất hiện vài fan hâm mộ mà thôi, nhưng sự kiện liên tiếp hai ngày qua đã làm cho cái tên Trương Mạn Đường một lần nữa lên hot search, nhà báo làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này mà đợi sẵn ở bên ngoài chụp ảnh cậu chứ.
Trương Mạn Đường vừa bước xuống xe, lập tức đã bị đám đông vây quanh chật kín, chân của cậu di chuyển không thuận lợi cho nên cũng không có cách nào đi nhanh được. Tịnh Kỳ đã thấy chiếc xe bóng bảy kia lái đến nhưng lại không nghĩ là nghệ sĩ nhà mình, mãi cho đến khi nhìn thấy cái đầu quen thuộc xuất hiện trong đám đông kia mới giật mình nói vài người bảo vệ cùng chạy tới giải vây cho Trương Mạn Đường.
Phải mất một thời gian hai người bọn họ mới thoát được khỏi đám đông này, lúc đi vào bên trong hành lang yên tĩnh, Tịnh Kỳ nhịn không được mà chắp tay quỳ lạy Trương Mạn Đường.
"Tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu lái chiếc xe bóng bẩy như thế đến đây là sợ người khác không nhìn thấy cậu hay sao? Sự việc livestream hôm trước không đủ cho cậu nổi tiếng hả, tấm ảnh cậu đứng hút thuốc sắp phá đổ hình tượng mà công ty xây dựng cho cậu rồi đó!"
Trương Mạn Đường cũng không biết có nhiều nhà báo đứng ở bên ngoài như thế, nếu biết trước thì cậu sẽ lựa chọn đi đường vòng để tránh phiền phức.
"Xin lỗi chị Tình Kỳ, em không cố ý đâu."
Tịnh Kỳ khổ sở.
"Cậu có Trương tổng chiều chuộng chống lưng, nhưng mà tôi đây ở trên cao còn có cả Trình thị đang gây áp lực. Scandal cậu gây ra, cậu còn không chịu nghe máy của tôi, mấy ngày nay tôi cũng phải mọc ra vài sợi tóc trắng rồi đây này."
Trương Mạn Đường cảm thấy có lỗi, chỉ là khi ở bên cạnh Trương Dạng, đa số thời gian cậu đều bị người đàn ông kia đè ở dưới thân mây mưa, làm gì có thời gian mà cầm đến điện thoại đâu.
"Chị Tịnh Kỳ, em xin lỗi chị."
Tịnh Kỳ thấy dáng vẻ đáng thương kia của Trương Mạn Đường thì cũng đành mềm lòng, dù sao bây giờ than vãn cũng không phải là cách.
"Cậu đã đọc tin tức trên mạng chưa?"
Trương Mạn Đường gãi gãi đầu, một dáng vẻ mờ mịt biểu hiện cho việc mình còn chưa đọc đến. Tịnh Kỳ suýt chút nữa bị Trương Mạn Đường làm cho tức chết, đang định nâng giọng thì Trương Mạn Đường đã lấy từ trong túi ra vài viên kẹo lạ mắt nhìn vô cùng đáng tiền đưa cho Tịnh Kỳ.
"Cái này cho chị, em lấy ở chỗ của căn biệt thự kia, người ở đó nói đây là kẹo collagen lựu đỏ, ăn vào có thể làm cho da mịn màng."
Tịnh Kỳ nghe thấy có thứ tốt thì nhận lấy, dù sao chỗ của Trương tổng sẽ không phải là hàng giả.
"Cậu tự mình lên mạng đọc đi." Tịnh Kỳ vừa nói vừa bóc thử một viên kẹo đưa vào miệng.
Trương Mạn Đường ở một bên quan sát thì mỉm cười, chậm rãi lấy điện thoại của mình lên mạng xem thử.
Trên mạng có hai bài viết được chia sẻ và tương tác rất nhiều. Bài viết đầu tiên là do một blogger Đảo Đả khá có tiếng, chuyên tung ra những tin tức liên quan đến các nghệ sĩ, nguyên văn bài viết đó như sau.
[Trương Mạn Đường từng có thời gian làm việc dưới trướng của Tây Hải, cậu ta không được Tây Hải coi trọng. Sau bữa tiệc thường niên cuối năm, đó thời điểm lý tưởng cho những nghệ sĩ mới vào nghề tìm kiếm một kim chủ nhiều tiền ô to, có vẻ như cậu ta được tổng giám đốc của Trương thị để ý tới. Người đàn ông này khá có tiếng trong giới kim chủ, theo như những gì tôi biết thì đối phương là người cực kỳ đẹp trai và có tiền, còn được mệnh danh là tay chơi trong làng kim chủ.
Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, Trương Mạn Đường đã rời khỏi Tây Hải, đầu quân cho công ty giải trí hùng mạnh nhất Trình thị. Có lẽ Trình thị cũng bị tác động bởi người đàn ông họ Trương kia cho nên Trương Mạn Đường đã lên như diều gặp gió, dù diễn xuất của cậu ta cũng được xếp vào hạng không tệ, nhưng nói gì thì nói cậu ta cũng đã dùng quy tắc ngầm để nổi tiếng như ngày hôm nay.
Đứa bé tóc vàng thường xuất hiện cạnh Trương Mạn Đường kia đến 90% không phải là con trai của cậu ấy, nghi vấn là con trai của vị tổng giám đốc họ Trương. Nói gì thì nói Trương Mạn Đường đã dính phải người đàn ông có vợ, có thể coi là tiểu tam trong cuộc tình đầy ngang trái này.
Vị tổng giám đốc họ Trương kia là một tên lưu manh thứ thiệt, mọi người còn nhớ đến cái tên Lãng Nghệ hay không? Quản lý của cậu ta từng xác nhận cậu ta có qua lại với người đàn ông kia, bởi vì bị trêu đùa tình cảm cho nên mới lựa chọn tự tử.
Thời điểm khi quay bộ phim Thanh Xuân Tươi Đẹp và Tu Chân Huyền Ảo, Trương Mạn Đường đã dựa vào chiếc ô to là tẩy trắng thành công. Mọi người còn nhớ đến Dương Hà và Hạ Tử Mạch hay không? Hai người bọn họ vốn dĩ là cái tên khá tiềm năng nhưng cứ dính vào Trương Mạn Đường là sự nghiệp đổ vỡ. Hai người bọn họ hiện tại đã bị phong sát không thể ngóc đầu lên được.
Thật ra Trương Mạn Đường cũng không phải là diễn viên thuộc trường phái thực lực như fan hâm mộ của cậu ta vẫn thường đề cao. Dù sao giới giải trí vốn không có người nào là trong sạch cả, chỉ là tôi muốn nhắc nhở Trương Mạn Đường một câu rằng, làm gì cũng nên nghĩ tới việc tự để đường lui cho mình, nếu không sau này sẽ thảm.].
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]