Trong bài viết của vị blogger Đảo Đả kia có nhắc đến Trương Dạng, việc này làm cho Trương Mạn Đường vừa tức giận lại vừa lo lắng. Cậu im lặng lướt qua bài viết kia muốn xem thử bài viết còn lại, đây có vẻ là một nick clone của người nào đó mới lập lên, trong trang hoạt động từ trước đến nay không hề có bất cứ bài viết nào ngoài bài viết có đăng hình ảnh cậu đứng hút thuốc.
Chiêu Vương: [Bắt gặp Trương ca ca đứng hút thuốc, hình tượng học bá dịu dàng của tôi sụp đổ rồi.]
Thật ra có rất nhiều nghệ sĩ hút thuốc, hơn nữa đàn ông cả nước đa số đều hút thuốc lá như vậy nhưng Trương Mạn Đường thì nhất định không được. Cậu ra mắt công chúng với vai diễn Cố Bảo Minh, là một hình tượng vô cùng sạch sẽ và thuần khiết, rất phù hợp với hình tượng mà công ty định hướng cho cậu, việc này đồng nghĩa rằng Trương Mạn Đường không thể dính dáng đến bất cứ tệ nạn nào cả, ngay cả việc hút thuốc lá.
Cậu biết hình ảnh kia nhất định là do Cố Giai Thụy đăng lên bởi vì chỉ có một mình cậu ta có bức ảnh này mà thôi, nhưng dù sao việc này cũng không quan trọng bằng việc Trương Dạng bị nhắc đến trong bài post của Đảo Đả.
"Chị Tịnh Kỳ, chuyện này bây giờ nên phải thế nào?"
Tịnh Kỳ nghe thấy vậy thì hỏi: "Bây giờ cậu mới biết lo lắng rồi hay sao?"
Trương Mạn Đường gật đầu.
"Chị Tịnh Kỳ, chuyện này còn liên quan đến cả Trương tổng nữa, em không muốn làm liên lụy đến ngài ấy."
Tịnh Kỳ nhíu mày, im lặng một hồi mới nói: "Chuyện này chị e Trương tổng phải ra mặt rồi, dù sao cậu và con trai của ngài ấy đã xuất hiện rất nhiều tin đồn, nếu bây giờ vẫn phủ nhận sẽ làm cho làn sóng của dư luận nâng cao, vừa ảnh hưởng đến cậu cũng sẽ gây phiền phức cho ngài ấy. Còn chuyện hút thuốc kia, chị đã tìm cho cậu một bộ phim để cậu thay đổi hình tượng, đến lúc đó cứ nói cậu đang nhập tâm vào vai diễn là được."
Trương Mạn Đường nhíu mày.
"Chị Tịnh Kỳ, có thể giải quyết chuyện này mà không liên quan đến Trương tổng hay không? Em không muốn vì chuyện này mà hai người lại xảy rạn nứt nữa."
Tịnh Kỳ thẳng thắn đáp: "Có cách đấy, cậu chỉ cần không làm nghệ sĩ nữa là được thôi."
Trương Mạn Đường im lặng, còn thật sự suy nghĩ về câu nói tức giận kia của Tịnh Kỳ, cuối cùng nói thế này: "Vậy cũng được, em sẽ không làm nghệ sĩ nữa."
Tịnh Kỳ vừa nghe thấy vậy thì nâng giọng: "Trương Mạn Đường cậu điên rồi có đúng không? Nếu như cậu không làm nữa thì cậu bảo chị phải làm như thế nào đây? Chị cũng mất việc luôn đó."
Trương Mạn Đường khó xử nhìn về phía Tịnh Kỳ, người này đối xử với cậu không tệ, nếu như bây giờ cậu không làm nữa quả đúng là rất thiếu trách nhiệm.
"Chị Tịnh Kỳ, xin lỗi nhưng em không thể để Trương tổng dính đến vụ việc này được."
Tịnh Kỳ cảm thấy nghệ sĩ nhà mình đúng thật là khác người, nhà người ta có kim chủ thì luôn muốn công khai khoe khoang nhưng Trương Mạn Đường thì lại chỉ muốn giấu diếm, vậy chẳng phải là rất ngốc hay sao.
Sắp đến giờ chụp hình, Trương Mạn Đường cũng không thể tốn thời gian đứng ở bên ngoài hành lang nói chuyện như thế này nữa. Cậu nhanh chóng đi vào phòng hóa trang, tâm tình ngổn ngang ngồi ở một bên bắt đầu tìm cách giải quyết, lần này cậu sẽ không để xảy ra bất cứ chuyện gì với tình cảm của hai người nữa.
Buổi chụp hình diễn ra không mấy suôn sẻ, bởi vì chân của Trương Mạn Đường đang bị thương, hơn nữa cậu còn đang suy nghĩ đến cách giải quyết scandal trước mắt thế cho nên phải chụp lại rất nhiều lần mới có những tấm ảnh ưng ý.
Trương Mạn Đường kết thúc buổi chụp hình muộn hơn dự kiến 1 tiếng đồng hồ. Bây giờ đã là 3 giờ chiều, cả người cậu cũng mệt mỏi, nhanh chóng để thợ trang điểm tẩy trang cho mình rồi lấy một chiếc kính râm mang lên trên mặt muốn tránh sự chú ý của nhà báo đã đợi sẵn ở hai cửa ra vào của tòa nhà này.
Trương Mạn Đường vốn luôn rất HOT, từ lúc cậu nổi tiếng đến giờ luôn đính kèm theo đó là những scandal. Một khi cái tên Trương Mạn Đường có sự kiện gì đó là cánh nhà báo sẽ nhanh chóng tập trung đến vây quanh cậu để lấy thông tin, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Giữa cái nóng oi bức của mùa hè, rất nhiều người ngồi la liệt ở trước tòa nhà đợi cậu, trong tay bọn họ cầm sẵn máy chụp hình kỹ thuật số và bút ghi âm. Trương Mạn Đường vừa bước ra ngoài, tất cả bọn họ đều đứng lên chạy tới vây quanh cậu hỏi.
"Trương Mạn Đường, cậu bé có mái tóc vàng thường xuyên xuất hiện cùng cậu là ai thế?"
"Có phải cậu có quen biết với tổng giám đốc của tập đoàn Trương thị hay không?"
"Chiếc xe hôm nay cậu lái đến là của cậu sao? Hay là của Trương tổng tặng cho cậu?"
"Có tin đồn cậu đã gây khó dễ cho Dương Hà và Hạ Tử Mạch đúng không?"
"Trương Mạn Đường cậu đã dùng quy tắc ngầm mới có thể nổi tiếng như thế này phải không?"
"Trương Mạn Đường cậu đang được Trương tổng bao nuôi sao?"
Có rất nhiều câu hỏi dồn dập, bọn họ chỉ quan tâm đến chuyện chụp hình và hỏi cậu liên tục không cần biết là cậu có muốn trả lời hay không. Đúng lúc này đám đông giống như là tự động dãn ra, một người đàn ông cao lớn từ phía xa bước tới. Dáng người của hắn vô cùng nổi bật, giống như nam người mẫu trên bìa một tạp chí nổi tiếng. Hắn mặc một chiếc quần âu đen được cắt may tỉ mỉ, làm tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, thân trên mặc chiếc áo sơ mi trắng tiêu chuẩn của giới tinh anh.
May mắn lúc này Trương Mạn Đường đang mang mắt kính đen cho nên người khác không thể nhìn thấy đôi mắt ẩn chứa sự bất ngờ hoảng hốt tột độ kia của cậu. Trương Mạn Đường thầm cầu mong Trương Dạng đừng đi về phía cậu, nếu không chỉ trong vài phút ngắn ngủi trên mạng sẽ lại có rất nhiều tin đồn phóng đại nữa.
Trên người của Trương Dạng luôn toát ra một loại khí tức vô cùng bá đạo khiến cho người khác phải dè chừng, bằng chứng là việc khi hắn bước tới người khác đều phải lùi qua một bên tránh đường. Một nhà báo ở gần Trương Mạn Đường nhất có vẻ như quá mức đắm chìm trong những câu hỏi mà anh ta đặt ra cho nên không hề chú ý đến Trương Dạng.
"Trương Mạn Đường, có thể trả lời tôi được không, quan hệ giữa cậu và Trương tổng là thế nào?"
Trương Dạng đã bước đến gần chỗ Trương Mạn Đường, chỉ cách cậu một sải bước chân mà thôi. Hắn nhanh chóng đứng ở trước cậu, khiến cho phóng viên kia cũng phải bất ngờ. Dáng vẻ của hắn khi đối diện với đám đông vô cùng bình thản, giống như là mọi chuyện sớm đã nằm trong mọi sự khống chế của hắn vậy. Hắn nhìn về phía phóng viên kia, nhàn nhạt nói: "Sao cậu không hỏi trực tiếp tôi đi?"
Ánh mắt của Trương Dạng quả thật rất đáng sợ, giọng nói của hắn cũng ẩn chứa tia không vui. Không gian xung quanh cũng như ngưng đọng, bị bao phủ bởi một tầng khí lạnh làm cho người ta đông cứng. Trương Dạng vòng tay ôm lấy eo của Trương Mạn Đường, thuận lợi kéo cậu rời khỏi đám đông kia.
Trương Mạn Đường cũng bị chính sự bá đạo kia của Trương Dạng làm cho mất ý thức tạm thời, đến khi cậu ngồi vào chiếc limousine sang trọng quen thuộc kia rồi thì cậu mới giật mình hoảng hốt.
"Trương Dạng, sao anh lại tới đây còn ưm..."
Trương Mạn Đường còn chưa kịp nói xong đã bị Trương Dạng đè xuống cửa kính bên cạnh cúi đầu hôn xuống môi cậu. Đầu lưỡi của hắn thuần thục tiến vào bên trong khoang miệng cậu, một nụ hôn bá đạo triền miên dây dưa không ngớt.
"Tiểu Đường Tử, nếu phóng viên hỏi em về mối quan hệ của chúng ta, em có thể nói với bọn họ rằng chúng ta không có quan hệ huyết thống hơn nữa cũng không thể coi là bạn bè bình thường, đã hiểu chưa?"
Trương Mạn Đường mờ mịt trước câu nói kia của Trương Dạng, như vậy có phải là hắn muốn công khai mối quan hệ này hay không.
"Nếu bọn họ hỏi em về Tiểu Tu thì sao?"
Trượng Dạng trả lời: "Em có thể nói Tiểu Tu là con trai của của tôi, nhóc con coi em là ba ba nhỏ của nó."
Trương Mạn Đường im lặng, nắm lấy tay của Trương Dạng cúi đầu lén lút nở một nụ cười hạnh phúc.
"Vậy... bữa tối hôm nay em sẽ nấu cơm, nấu cho anh món mà anh thích."
Trương Dạng mỉm cười trêu chọc.
"Phải không? Nhưng mà món tôi thích đang ở trước mặt, em định chế biến thế nào đây?"
Trương Mạn Đường do dự một hồi cũng chủ động đặt tay lên vai của Trương Dạng, chậm rãi đặt một nụ hôn lên môi hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]