Sức khỏe yếu. 
"Hình như lúc nào cũng cảm ơn anh hết trơn." 
Hai người ăn sáng ngoài cửa khu dân cư xong, Tần Thiên uống hớp sữa đậu nành cuối cùng, cảm thán. 
Long Nghị nói: "Không cần thiết phải khách sáo." 
Người đàn ông nọ vóc dáng cao lớn, sức ăn cũng không hề ít, bốn cái bánh quẩy nhanh chóng vào bụng anh, mấy cái bánh quy Tần Thiên ăn không nổi nữa cũng xử gọn. Anh không bao giờ thích lãng phí. 
Tần Thiên bật cười: "Hồi trước anh cũng khách sáo lắm mà." 
"Ừm?" Long Nghị ậm ừ giọng mũi, không quá rõ ràng. 
"Rõ ràng ăn nhiều được như vậy." Tần Thiên chỉ bịch ni lông rỗng không, "Hồi trước chỉ ăn có mỗi hai mà đủ." 
Long Nghị nghiêm túc giải thích: "Xong ca đêm tôi về ngủ, ăn nhiều khó tiêu." 
"Haha, được được, em nói đùa thôi." Tần Thiên xua tay, "Lần sau em mua thêm hai cái nữa, đừng khách sáo với em là được." 
"... Đừng lãng phí." 
Mỗi lần gặp Long Nghị Tần Thiên đều cảm thấy tâm trạng mình tốt vô cùng. Người đàn ông này rõ ràng im thin thít chẳng nhiều lời, hầu như lúc nào cậu cũng là người đang nói. Nhưng những khi được ở bên người đàn ông này cậu thấy hoàn toàn không có áp lực, trái lại lắm lúc còn nhận được sự trợ giúp vô hình. 
"À phải rồi, bữa trước mượn áo mưa của anh!" 
Tần Thiên lật yên xe lên, cầm áo mưa màu lam xếp thật gọn gàng ra trả cho Long Nghị. 
"Ừm, mấy bữa nay nằm ở ký túc xá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-mat-chi-co-troi-xanh/2984899/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.