Hai mươi ba tháng chạp, Tần Thiên xuất viện.
Miệng vết thương sau đầu đã được cắt chỉ đang dần lành lại, da thịt mới cũng mọc lên. Nhưng mãi đến lúc về nhà soi gương Tần Thiên mới phát hiện chỗ tóc xung quanh vết thương bị cạo trụi lủi, bây giờ đầu chẳng khác nào trái kiwi bị gặm nham nhở, xấu xí tới đáng thương.
"... Không xấu."
Long Nghị xoa mái tóc ngắn của thanh niên, an ủi: "Nhìn từ chính diện không thấy."
Tần Thiên khóc không ra nước mắt: "Chẳng lẽ từ nay về sau em cứ phải xoay chính diện ra để gặp người ta à?"
Long Nghị bật cười, nhéo tai cậu ép xuống: "Đừng lộn xộn, kẻo vào nước."
Lúc này hai người đang chen chúc trong bếp, ngồi mặt đối mặt, ở giữa là một cái thùng, kế bên là ấm nước mới đun và thau rửa mặt.
Tần Thiên nằm viện hơn mười ngày, người ngợm còn lau sơ được chứ nhất quyết không được gội đầu. Cậu cảm giác đầu mình sắp mốc lên rồi, vừa về là muốn phi ra tiệm cắt tóc gội ngay.
Nhưng Long Nghị vẫn lo nhân viên sơ ý bất cẩn. Tiệm hớt tóc quanh đây toàn hàng lụp xụp, cắt cái đầu chỉ tốn mười tệ. Nhưng còn gội đầu, mấy cậu học việc tay chân lóng ngóng kia nếu đụng phải vết thương, nhiễm trùng ra thì làm sao đây?
Long Nghị không lay chuyển được sự khẩn khoản bức thiết của thanh niên. Thế là sau khi tan làm, anh xắn tay áo làm thợ gội đầu.
"Ngày mai muốn đến công ty?"
Long Nghị đổ phân nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-mat-chi-co-troi-xanh/2984820/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.