Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, lúc kiểm tra phòng bác sĩ lại thay thuốc cho Long Nghị.

Bác sĩ thắc mắc, không hiểu sao vết thương đang rất tốt lại căng ra chảy máu thế này, thế là lần nữa cảnh báo bệnh nhân và người nhà thời gian này tuyệt đối không được hoạt động mạnh, bây giờ phải chờ khi nào vết thương khép lại mới cho xuất viện.

Tần Thiên đứng bên nghe mắng mặt mũi chỉ biết ngượng đỏ cả lên. Long Nghị bình thản gật đầu, thoạt trông sẽ nhất nhất tuân theo dặn dò của bác sĩ.

Bác sĩ đi rồi, anh mới bị Tần Thiên hung trợn trừng mắt.

"Lại để anh làm bậy!"

Tần Thiên bấu vào tay anh, nhỏ giọng: "Đáng đời!"

"Ừm, tại anh."

Long Nghị dễ dãi mặc đứa nhỏ cấu véo, chờ Tần Thiên xấu hổ xong rồi mới xoa mặt cậu, dặn: "Em về nhà ngủ đi."

Hôm qua nháo nhào hơn nửa đêm mới xong, chắc chắn đứa nhỏ ngủ không ngon giấc.

"Ăn cơm trưa đã." Tần Thiên đưa mắt nhìn đồng hồ, sắp mười một giờ tới nơi rồi,"Hôm qua lúc vào bệnh viện em thấy dưới lầu có quán canh giò heo, trưa nay tụi mình ăn cái đó ha anh?"

Cũng không có thời giờ về nấu nướng, Tần Thiên không muốn cho người đàn ông ăn đồ bệnh viện chẳng bổ béo gì, thấy vẫn phải ăn mấy thứ nhiều dinh dưỡng vào.

"Được."

Long Nghị không kén chọn, mà thực tế về sau rất nhiều chuyện trong nhà đều do Tần Thiên quán xuyến, anh cũng không quyết định.

Trước đây khi còn đi làm anh thường xuyên là người hạ lệnh. Thế nhưng về với cuộc sống sinh hoạt thường nhật, Long Nghị mới chợt phát hiện, hóa ra mình rất hưởng thụ có nửa kia chăm sóc và thu vén mọi việc.



Quán canh dưới lầu tên đầy đủ là "Móng giò lão mẹ"*. Quán khá nhỏ, thoạt trông cách sắp xếp trang trí có lẽ cũng đã nhiều năm tuổi. Trong quán có sáu, bảy cái bàn to, ngoài cửa là bếp lò tự chế bằng nhôm, bên trên là mấy cái nồi cỡ đại đang bốc khói nghi ngút, tỏa hương canh hầm thanh đạm mà nồng nàn hấp dẫn thực khách dừng chân.

Đây cũng là tên của món canh giò heo đặc sản nổi tiếng của Thành Đô, Tứ Xuyên

Canh giò heo vốn là đặc sản địa phương, có lẽ trên đất Thành Đô này phải có tới hàng trăm quán xá lớn nhỏ có chung cái tên này.

Tương truyền vào vài thập niên trước, chân người yêu của của cô gái bị thương nặng trong một lần làm nhiệm vụ ngầm cho Đảng, cô gái xin được bài thuốc bí truyền của một cụ lão, sử dụng móng heo mỡ màng tươi non cùng với cẩu kỷ đậu tây, mất bốn, năm tiếng chế biến thành món canh giò bổ dưỡng trắng phau như tuyết. Cô gái kiên trì cho người yêu ăn một năm ròng, thương tích không chỉ khỏi hẳn mà da thịt cũng lành lặn như ban đầu.

Sau này, người yêu qua đời, cô gái khiêng gánh đến Thành Đô bán canh, bởi vì mùi hương tươi ngon hấp dẫn lại vừa bổ dưỡng, thời gian qua đi món ăn này được mọi người biết đến và yêu thích, trở thành món ngon nổi tiếng.

Để nấu được canh giò ngon không phải chuyện dễ dàng.

Phải chọn cái giò đầy đặn nhất từ con heo khỏe mạnh nhất, rửa sạch rồi nướng qua trên lửa, tiếp đến cạo phần cháy ngoài cùng ra, chần với nước có thêm rượu gia vị cho thấm, cuối cùng mới cho vào nồi đất ninh với lửa vừa.

Thành phẩm canh giò heo phải chín rục béo ngọt, chỉ cần gắp đũa lên là thịt mỡ mềm tan, mà chất thịt vẫn phải tươi mềm như ban đầu.

Tần Thiên vào quán gọi một phần canh giò với cơm trắng. Sợ anh Long ăn không đủ no nên kêu thêm một phần măng tây xào, còn lấy thêm một gói nước chấm vị cay.

"Anh ăn thử nha?"

Về lại phòng bệnh, Tần Thiên mở bàn xếp, lấy hộp canh to ra, múc một bát đưa cho Long Nghị rồi đặt nước chấm bên cạnh.

"Anh ăn thấy nhạt thì được chấm một tí tẹo, nhưng mà... không ăn nhiều được đâu!"

Long Nghị nhấp một ngụm canh, cười, đưa mắt nhìn thanh niên.

"Bé út cưng, em như thế này..."

Tần Thiên đang bới cơm: "Dạ?"

Giọng điệu anh nhuốm ý trêu ghẹo: "Cứ như quản gia vậy."

Tần Thiên khựng lại, đặt mạnh bát cơm xuống trước mặt mình, hừ hừ.

"Được thôi, quản gia bảo trưa nay anh không có cơm ăn."

Hôm sau, Tần Thiên đi làm trở lại.

Hiện giờ cậu là người đàn ông trách nhiệm của gia đình hẳn hoi đấy, tràn trề năng lượng với công việc, chỉ muốn kiếm được nhiều tiền hơn.



Tần Thiên định sẽ tìm gặp anh Phương, nhờ anh tư vấn tiêu chuẩn để thăng chức.

Cậu đang là shipper tầng chót nhất của công ty, nếu làm tốt thì có cơ hội lên tổ trưởng, được giao cho quản lý một khu vực nhỏ, quản lý tầm chục shipper khác, ngoài lương giao hàng còn có thêm lương quản lý nữa.

Làm tổ trưởng ba đến bốn năm, nếu biểu hiện xuất sắc sẽ không phải dãi nắng dầm mưa, nếu may mắn thì được lên chức trở thành quản lý ở khu văn phòng như Phương Hoành Tiệm đây.

Tần Thiên muốn tìm hiểu quy cách tiêu chuẩn xem thế nào đã, hồi trước cậu nghe gã Ngô Ba đã bị chuyển công tác khoe khoang lương tổ trưởng mỗi tháng gần hai vạn. Lúc ấy cậu chẳng buồn nhòm ngó, bây giờ nghĩ lại mới thấy mỗi tháng như thế kiếm thêm được một khoản không nhỏ.

Tích góp một hai năm, cậu với anh Long có tiền đặt cọc nhà rồi.

"Chào buổi sáng Đông Đông."

Tần Thiên khóa xe, lượn vào kho đánh tiếng chào hỏi với nhân viên phân loại hàng đang ngồi kia. Nói rồi quay sang rẽ về hướng văn phòng quản lý của Phương Hoành Tiệm, kết quả Vương Đông Đông lại gọi giật về.

"Ài, anh Tiểu Thiên..."

Tần Thiên ngừng bước.

"Sao vậy?"

"Anh kiếm quản lý Phương hả?"

Lúc này cậu mới nhận ra sắc mặt Vương Đông Đông không tốt lắm.

"Ừm, đúng rồi, quản lý không có đây à?"

Tần Thiên nhìn vào phòng quản lý, cửa hé ra, chắc hẳn có người bên trong.

Cơ mà... Tần Thiên biết tính anh Phương, nếu đang làm việc anh sẽ đóng kín cửa phòng chứ không khép hờ như thế.

"Đúng, ảnh... không có đó."

Vương Đông Đông vẫy tay gọi Tần Thiên, chờ cậu bước tới với vẻ mặt thắc mắc, cậu nhóc mới hạ giọng nói.

"Anh không biết... hôm qua quản lý Phương... từ chức rồi."

"Cái gì!?"

Mắt Tần Thiên trừng lớn, không tin nổi lặp lại: "Từ chức rồi?"



"Vâng."

Vương Đông Đông đưa mắt sang phòng quản lý, thấy không có ai mới tiếp tục thì thầm: "Có chuyện xảy ra..."

"Không phải tại Phùng Thọ Vinh chứ!?" Tần Thiên vừa tức vừa vội, "Mắc gì, có xử thì cũng phải xử anh chứ, liên quan gì tới anh Phương!?"

Hai bữa nay Tần Thiên dồn hết tâm trí vào anh Long nhà mình, nào đâu quan tâm chuyện chất vấn hoài nghi trước báo cáo của cậu về kiện hàng của Phụng Thọ Vinh.

Ngay từ đầu khi phát giác ra điều bất thường cậu đã báo cho Phương Hoàng Tiệm, vì trong tiềm thức cậu luôn nhận định quản lý Phương có dư khả năng giải quyết, cậu rất tin cậy vị đàn anh này.

Nhưng bây giờ Phùng Thọ Vinh vừa sa lưới, Phương Hoành Tiệm lại từ chức, Tần Thiên chỉ có thể liên tưởng tới thế.

Dù sao cậu cũng nghe anh Long kể, cả đội Trần Minh Cường đều bị trừ lương và phê bình, không chừng quản lý Phương cũng bị lãnh đạo trên kia khiển trách.

"Anh đi gặp cấp trên."

Tần Thiên càng nghĩ càng tự trách, quay người muốn lên văn phòng gặp lãnh đạo quản lý khu vực giải thích.

"Ài! Anh Tiểu Thiên!"

Vương Đông Đông đưa tay định níu kéo, thấy Tần Thiên muốn xông lên cầu thang, chưa kịp cản thì cửa phòng quản lý bỗng mở ra.

"Haha, tìm ai cũng bằng vô dụng."

Gương mặt béo tròn dầu mỡ vô cùng quen thuộc dần hiện ra sau cánh cửa khép. Tần Thiên nhìn bộ dạng đắc thắng của gã ta, lòng thoáng lo lắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.