Trước lúc Phương Phương được năm tuổi, hằng ngày ngoài việc phải tới bệnh viện để trị liệu ra thì thời gian còn lại chỉ toàn là dùng để chơi đủ các loại trò chơi.
Nơi mà chúng tôi thường hay dành nhiều thời gian vào nhất đó chính là ở trên giường. Tôi sẽ cuộn người Phương Phương vào chăn, lăn thằng bé từ bên này qua bên kia, vừa lăn vừa nói: “Mẹ đang lăn Phương Phương này, Phương Phương tròn vo, ha ha ha.” Thỉnh thoảng cũng sẽ chơi cả trò “đại chiến gối” nữa, Phương Phương sẽ làm cái gối, còn tôi thì sẽ ôm thằng bé lên rồi ném vào trong chăn, hoặc là đặt thằng bé ngồi ở trên giường, sau đó tôi sẽ đập nhẹ gối vào đầu thằng bé, vừa đập vừa nói: “Phương Phương bị gối đánh trúng đầu rồi, nhanh chạy trốn đi thôi~”
Bố của Phương Phương lần đầu tiên trông thấy tôi chơi đùa cùng với Phương Phương như thế, vẻ mặt lúc ấy quả thật là một lời khó có thể diễn tả được hết. Sau đó tôi bảo với anh ấy đây là cách mà bác sĩ đã chỉ cho, không sao cả, dần dà anh ấy cũng bắt đầu học theo. Anh ấy thường đặt mấy món đồ chơi ra thật xa chỗ của Phương Phương, sau đó vỗ vỗ lên đầu của thằng bé rồi nói: “Phương Phương, ra nhặt về đi nào.” Ban đầu Phương Phương cũng không để ý tới anh ấy, lâu dần Phương Phương thỉnh thoảng cũng sẽ làm theo lời anh ấy nói, anh ấy vui lắm. Có lúc Phương Phương đang chơi vui vẻ, anh ấy sẽ lấy đồ của thằng bé rồi ném đi, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-long-vo-toi-co-mot-anh-trang-sang/3221072/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.