Tuy rằng pho tượng mà Phương tiên sinh tặng trông rất đẹp và tôi thì cũng rất thích, nhưng nhà của tôi căn bản không có chỗ nào để đặt vào cả, trả lại cho Phương tiên sinh thì tôi lại thấy tiếc, cuối cùng đành phải thương lượng với nhân viên quản lý tài sản của khu chung cư, đổi bồn hoa bằng đồng của khu chung cư thành pho tượng bằng đá cẩm thạch của tôi…
Mẹ tôi an ủi tôi rằng: “Cũng hết cách rồi, ai bảo nhà của chúng ta nhỏ quá không có chỗ để đặt vào. Có điều pho tượng này đẹp như vậy, con đặt vào trong nhà thì phí phạm quá, lấy ra để cho những người khác ngắm cùng cũng được mà.”
Chỉ là cứ mỗi lần ra khỏi cửa đều nhìn thấy pho tượng của chính mình thật sự rất ngại.
Càng ngại hơn nữa đó là vào thời khắc ấy tôi lại còn cưỡng hôn anh ấy nữa chứ!!!
Tôi nằm lăn qua lăn lại trên giường, không biết lúc gặp lại anh ấy thì nên nói cái gì mới tốt đây. Sau đó tôi lại nghĩ, não của Phương tiên sinh không giống với người bình thường, có lẽ anh ấy cũng chẳng có cảm xúc gì đối với những chuyện mà người bình thường hay cảm thấy ngại ngùng đâu. Nghĩ vậy tôi lại an tâm trở lại.
Sau đó vào lần gặp mặt tiếp theo của chúng tôi câu đầu tiên mà Phương tiên sinh nói đó chính là: “Anh có thể hôn em một tí được không?”
“Không được!” Tôi còn chẳng thèm suy nghĩ mà cự tuyệt ngay lập tức.
“Vì sao?” Phương tiên sinh nói: “Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-long-vo-toi-co-mot-anh-trang-sang/3221069/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.