Tôi hỏi anh ta: “Tại sao anh lại phải dùng ống nhòm để xem tôi biểu diễn?”
Mặt anh ta hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Làm thế thì tôi mới có thể chỉ nhìn được mình cậu.”
Tôi: ….
Tôi ho khan một tiếng, vội vàng chuyển đề tài, hỏi: “Vậy anh đội mũ đeo khẩu trang để làm cái gì?”
Anh ta nói: “Bởi vì tôi không muốn để cho những người khác nhìn thấy được tôi.”
Tôi tò mò hỏi: “Thế sao hôm nay anh lại không mang?”
Anh ta đỏ mặt nhìn tôi, miệng giật giật một hồi lâu rồi mới nói: “Bởi vì, hôm nay tôi với cậu ở chung một chỗ.”
“Tôi, tôi muốn để cho người khác biết cậu là của tôi.”
Linh hồn của tôi lại bị chấn động một lần nữa.
Sư bố anh, có thể đừng có nói ra mấy câu ngượng ngùng như thế được không hả?!!
Anh không biết là nói như vậy sẽ khiến cho người nghe cảm thấy khó xử hả?!!
Tôi phải hít sâu mấy hơi mới áp chế được màu đỏ ửng trên mặt. Quay sang nhìn lại thì thấy anh ta cũng đang trong bộ dáng muốn vùi mặt vào đũng quẫn.
Nói thật nếu không phải là do chỉ số IQ của Phương tiên sinh lúc nào cũng ở trong tình trạng “rớt mạng” thì tôi thật sự còn tưởng rằng anh ta chính là cái loại công tử đào hoa của những chốn ăn chơi hỗn loạn nữa kìa.
Tôi ho khan một tiếng, cố ý nói với giọng cứng rắn: “Phương tiên sinh, sau này không được tùy tiện nói ra những lời như vừa rồi nữa.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-long-vo-toi-co-mot-anh-trang-sang/3221054/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.