– Hai người làm gì vậy?
Sau khi âm thanh ấy vang lên thì anh Phước mới chịu buông tay. Còn tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực, run sợ đến mức lắp ba lắp bắp:
– Anh… anh …
Chồng tôi lao vào như một cơn gió. Kéo mạnh tôi ra, tách khỏi anh Phước một khoảng, gằn giọng hỏi lại:
– Tôi hỏi hai người đang làm gì mà nắm tay nắm chân ở đây? Hai người đang làm gì?
Anh Phước bình tĩnh hơn tôi nên đáp:
– Không có gì, chỉ là đang nói chuyện thôi.
– Chuyện gì mà anh cầm tay vợ tôi?
Thấy hai con mắt của chồng mình long sòng tôi run lắm, nhưng anh Phước lại bình tĩnh đúng như không có chuyện gì thật. Thở hắt ra:
– Chuyện con cái thôi.
– Nói rõ đi, đừng có lấp lửng kiểu đó.
Tôi như cầy sấy nhìn về phía anh Phước, tim như ngừng đập nhưng anh Phước lại thản nhiên đến mức khó tin:
– Anh hỏi hai đứa có tin vui chưa, thím ấy bảo chưa, nói vài câu thì thím ấy có vẻ xúc động chứ có gì, mày nghĩ đi đâu đấy?
Chồng tôi cười khẩy:
– Chính mắt tôi trông thấy anh cầm tay vợ tôi mà nói không có gì à, hôm nay mà không giải thích rõ ràng tôi không để yên đâu.
Chồng tôi tính cách nóng này nên nói xong thì cũng hất tung mâm cơm xuống sàn nhà bể tung toé, còn tôi thì sợ đến mức chôn chân một chỗ không nói nên lời.
– Mày điên hả, mày ghen tuông cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-long-son/2699443/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.