Có lẽ là quá bất ngờ hay sao đó mà mất hơn chục giây sau Phú mới hỏi lại tôi rằng:
– Cái gì? Vừa nói cái gì?
Tôi hít sâu một hơi thật dài và nói:
– Chúng ta ly hôn đi.
Trong điện thoại tôi có thể nghe Phú cười thành tiếng lớn:
– Gan mày càng lúc càng lớn rồi đó. Là thằng c h ó đó xúi mày về ly hôn để chúng mày thoải mái đến với nhau không cần lén lút nữa chứ gì.
– Trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ tôi xấu xa thấp hèn và hư hỏng như vậy thì hôn nhân này làm sao có hạnh phúc.
– Thôi thôi mày không phải nói nhiều, tao không đồng ý, mày đừng có chọc điên tao thì không có kết quả tốt đẹp đâu..Ngay bây giờ tao yêu cầu mày về nhà ngay lập tức.
– Tôi không về.
– Này, sức chịu đựng tao kém lắm, tao mà sang đó thì mày xác định.
– Tùy anh, tôi nói xong rồi tôi tắt máy đây..
Thật ra tôi biết chắc chắn một điều Phú sẽ không dám sang nhà tôi với bộ dạng hiện tại, anh ta ưa sĩ diện như vậy dĩ nhiên là không muốn để người khác biết mình vừa bị đánh xong. Nhưng không sang nhà tôi cũng không có nghĩa anh ta sẽ không làm gì. Chỉ mong cuộc đời đừng bạc đãi tôi nữa, nửa đời sau có một chốn bình yên..
Đúng là hôm đó Phú không mò qua nhưng hắn nhắn tin hăm dọa tôi đủ kiểu, nói tôi mà không về xin lỗi hắn thì hắn sẽ khiến tôi phải hối hận, sống dở chết dở, cả nhà tôi sẽ lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-long-son/2699419/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.