Lời nói của ta, giống như gió núi thổi tan mây đen, vô tình xua tan nỗi u ám trong mắt hắn, trong mắt hắn bừng lên ngọn lửa rực cháy, thiêu đốt cả trái tim ta.
Ta đỏ mặt, gật đầu: “Có ngươi ở đây, ta rất yên tâm.”
“Xuân Muội ——”
Lồng n.g.ự.c hắn phập phồng, thấp giọng gọi tên ta, giống như đang cố kìm nén tình cảm cuồn cuộn trong lòng.
Ta vội vàng ngắt lời hắn: “Đừng nói nữa, năm sau ta đến tuổi cập kê rồi.”
Sau khi cập kê, là có thể bàn đến chuyện cưới xin rồi ——
Ta không phải kẻ ngốc, sau mấy tháng gần gũi, sao có thể không nhìn ra tình cảm của hắn dành cho ta, chỉ là chuyện này, vẫn phải được cha mẹ đồng ý mới được.
Cho dù là nữ tử nhà quê, cũng không thể “ăn cơm trước kẻng”, nữ tử nhà quê, cũng biết lễ nghĩa.
Cả đoạn đường đi vội vã, m.ô.n.g đau nhức, cuối cùng vào ngày thứ mười, chúng ta cũng đến Tháp Sơn.
Khu rừng đen ở Tháp Sơn, là nơi ở của những người bị đày đi, người nhà phủ quốc công cũng ở đây, ban ngày đốn củi, ban đêm ngủ trong lều bằng gỗ.
Đến Tháp Sơn rồi ta mới biết, thì ra, người nhà phủ quốc công rất đông, hai người đệ đệ, bốn người cháu trai, một người con trai, sáu người cháu và sáu bảy người phụ nữ của Hưng quốc công, cộng lại có hơn hai mươi người.
Xa cách bốn năm, cuối cùng ta cũng được gặp lại thiếu phu nhân mà ta luôn coi là tiên nữ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-lang-ngoai-thon/3600223/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.