Thấy tình hình không ổn, ta liền đứng dậy, kéo An Chi đi vào sâu trong rừng.
Vương Hành cũng đứng dậy: “Ngươi đi đâu vậy?”
Ta không quay đầu lại: “Đi tiểu tiện.”
“Trong rừng thường xuất hiện thú dữ, ta đi cùng các ngươi.”
Ta tức giận, quay người lại, bất lực nói: “Con gái đi tiểu tiện, ngươi là nam nhân, đi theo làm gì, không thấy xấu hổ à? Thật không ngờ ngươi lại xuất thân từ nhà quyền quý.”
Nhưng hắn lại kiên quyết: “Ta chỉ đứng canh từ xa thôi.”
Đứng canh từ xa ——
Trời đất ơi, Trần Xuân Muội ta cũng được coi là một “tiểu ma nữ”, sao lại có lúc xấu hổ như vậy chứ.
Lúc ngồi xổm tiểu tiện, ta cố gắng không phát ra tiếng động, nhưng mà, ai lại kiểm soát được chuyện này chứ ——
Haiz, thôi bỏ đi, hình tượng thì cũng đã mất rồi.
Ta đỏ mặt, chui ra khỏi bụi cỏ, dắt tay An Chi, đi thẳng qua người Vương Hành, hoàn toàn không muốn để ý đến hắn nữa.
Vì mang theo nữ nhân, nên đoàn thương nhân đi rất chậm, bình thường chỉ cần sáu bảy ngày là đến Tháp Sơn, nhưng lần này đi bốn ngày, mà mới chỉ đi được không đến ba trăm dặm.
Ngày thứ năm, đoàn thương nhân tăng tốc, cuối cùng cũng đến Vân Châu lúc trời tối.
Tìm một khách điếm sạch sẽ để nghỉ ngơi, vẫn như cũ, ta và An Chi ở chung phòng, Vương Hành và Chi An ở chung phòng.
Vì ban ngày ngồi xe ngựa lâu nên m.ô.n.g đau nhức, nên tối hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-lang-ngoai-thon/3600222/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.