Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Chu Cường

"Nhiệt độ mặt đất ban ngày là 63 độ C vào mùa hè là một chuyện rất bình thường. Ở thời đại trước đây, ở phía Nam nhiệt độ mặt đất ban ngày có thể lên tới bảy, tám mươi độ. Chỉ cần nhiệt độ không khí không tăng lên như vậy là được."

Lâm Siêu bình tĩnh nói:

"Buổi trưa nhiệt độ tăng lên quá cao, hãy cho mọi người vào nhà nghỉ ngơi. Để đội quân xác thối của ngươi tiếp tục làm việc."

"Những bảo bối này của ta cũng rất sợ nhiệt độ cao, thời gian hoạt động dưới ánh nắng mặt trời càng lâu, sẽ làm cho tế bào hoạt tính chết đi. Nếu liên tục trong vòng nửa tháng, tế bào hoạt tính không có cách nào phục hồi, chúng sẽ bị giết chết."

Phạm Hương Ngữ chu cái mỏ lên, bất mãn kháng nghị.

"Có phải là làm việc liên tục 24h đâu!"

Lâm Siêu liếc Phạm Hương Ngữ, rồi nói:

"Hơn nữa, tế bào hoạt tính trong cơ thể của bọn chúng vào buổi tối, sẽ tự động hút hơi ẩm trong không khí để bổ sung. Tự động chữa trị những tế báo bị tổn thương lúc ban ngày. Cô có bị tổn hao gì đâu."

"Hừ, đương nhiên là ngươi sẽ không đau lòng rồi. Vì người nghe không hiểu âm thanh của bọn họ. Dưới cái nhìn của người, bọn họ chính là vật chết. Hơn nữa, còn là đại địch của nhân loại các ngươi. Thế nhưng ta biết, bọn họ là những sinh mệnh đặc biệt. Việc ăn thịt người đối với bọn họ mà nói chỉ như một loại bản năng. Cũng giống như nhân loại các ngươi ăn cơm vậy."

Phạm Hương Ngữ khẽ thở dài nói.

"Tôi biết!"

Lâm Siêu quay lại, nhìn thẳng vào mắt Phạm Hương Ngữ, giọng điệu có phần nghiêm khắc, nói:

"Tôi là nhân loại, tuy tôi hiểu được hệ thống sinh thái của chúng nó thế nhưng dưới lập trường của một con người, tôi căm hận chúng nó, hơn nữa còn phải giết sạch chúng nó."

Phạm Hương Ngữ rơi vào yên lặng trong chốc lát, bỗng nhiên nói:

"Nếu đến một ngày, loài người các ngươi tiêu diệt tất cả xác thối và quái vật, vậy thì…Ta đây?"

"Chỉ cần tôi còn sống, thì không có ai làm gì được cô."

Lâm Siêu không chút nghĩ ngợi nhìn Phạm Hương Ngữ, nghiêm túc trả lời.

Đôi môi nhỏ của Phạm Hương Ngữ khẽ mở ra, trên mặt nở một nụ cười, thần thái có chút ung dung, cười nói:

"Suýt chút nữa quên nói cho ngươi biết, ta vừa nói nhiệt độ mấy ngày nay thất thường không chỉ có ban ngày mà cà buổi tối cũng thế. Nhiệt độ buổi tối không những không hạ thấp mà còn có hiện tượng tăng lên. Nhiệt độ mặt đất bên ngoài căn cứ hơn tám mươi độ C."

"Buổi tối nhiệt đôi tiếp tục tăng lên?"

Giọng Lâm Siêu thoáng run rẩy. Mấy ngày hôm này hắn đều ở trong di tích, sau khi quay trở lại, tâm tư đặt toàn bộ vào việc xây dựng căn cứ. Nên không để ý đến việc này. Nếu như buổi tối nhiệt độ mặt đất không có giảm, thì chỉ có một khả năng là dưới lòng đất của núi lửa đang hoạt động.

Thế nhưng, thông qua hậu thế ở kiếp trước của Lâm Siêu, hắn biết nơi này không xảy ra hiện tượng núi lửa phun trào. Cho dù việc Lâm Siêu sống lại cũng không thể tạo thành hiệu ứng Hồ Điệp như vậy. Không có chuyện nơi này xuất hiện một ngọn núi lửa đang hoạt đông.

"Đã điểu tra nhiệt độ mặt đất xung quanh chưa?"

Lâm Siêu cau mày hỏi.

"Đã điều tra."

Vưu Tiềm chen lời, nói:

"Tôi phụ trách việc thăm dò, toàn bộ thị trấn Kiếm Các tôi đã kiểm tra qua, tất cả đều giống như vậy. Đến ngay cả những thị trấn gần với Kiếm Các đều đã kiểm tra qua, những nơi đó đều giống như vậy."

"Lúc đầu chúng tôi còn tưởng đó là do núi lửa đang hoạt động. Nhưng mà phạm vi của nó quá lớn. Nên đã loại trừ khả năng này, còn nếu đúng là núi lửa đang hoạt động, thì diện tích quá lớn. Chỉ riêng quy mô như thế, sẽ tương đương với một triệu đầu đạn hạt nhân phát nổ."

Trong mắt Lâm Thi Vũ lộ nét suy tư, nói:

"Hơn nữa, nếu như nơi này có núi lửa hoạt động, thì đã sớm bị phát hiện kiểm tra đo lường được."

Hắc Nguyệt cũng gật đầu nói:

"Tuy hiện tại, virus đã lây nhiễm toàn bộ, khiến cho cân bằng hệ sinh thái bị phá vỡ. Nhưng muốn hình thành núi lửa, cần ít nhất hơn mười vạn năm, thậm chí một triệu năm thì vỏ trái đất vận động mới tạo thành núi lửa."

Lâm Siêu trầm ngâm một chút, nói với Vưu Tiềm:

"Nếu cậu có rảnh, hãy đến căn cứ Viêm Hoàng, chỗ đó bọn họ có đầy đủ máy móc hiện đại. Còn có cả nhân tài địa chất học, có lẽ bọn họ sẽ tìm ra nguyên nhân."

"Rất sẵn lòng, ngày mai tôi sẽ đi."

Vưu Tiềm tùy ý nhận lời, từ nơi này đi đến căn cứ Viêm Hoàng cần phải đi qua một vài thành phố bỏ hoang. Đối với người bình thường, đây là một quãng đường không thể nào vượt qua được. Nhưng với hắn chỉ là một chuyện rất bình thường.

"Thuận tiện ghé thăm Hứa Tư lệnh, hỏi thời gian di tích mở ra lần sau. Lúc đó mấy người rảnh rỗi, hãy xông vào di tích kia. Tranh thủ thời gian gia tăng thể chất."

Lâm Siêu nói cho bọn họ biết.

Bên trong di tích Titan, nếu như có thể giết chết Titan Hoạt Thi, có hiệu quả tương đương với nửa tháng săn giết bên ngoài hoang dã. Dù sao thể chất của mấy người Vưu Tiềm, Hắc Nguyệt cũng đã đạt tới hơn 60 lần. Mà bên trong khu vực hoang dã bên ngoài rất khó kiếm được quái vật có thể chất hơn 60 lần.

Cho dù có, thì bọn chúng cũng tiến hóa ra trí thông minh. Đánh bại chúng rất dễ, nhưng muốn giết thì không dễ dàng chút nào.

Hơn nữa, bên trong hoang dã rất kiêng kị viêc đuổi giết!

Trên đường đuổi giết, sẽ không có thời gian quan sát hoàn cảnh xung quanh. Chẳng may mà xâm nhập vào lãnh địa của quái vật khổng lồ, thì bản thân sẽ biến thành miếng mồi ngon cho bọn chúng.

"Không thành vấn đề."

Vưu Tiềm vui vẻ gật đầu đồng ý.

Lâm Siêu không có nói thêm điều gì nữa, trở lại bên cạnh đống lửa lớn, bên trên đó đang treo một con Hỏa Vĩ Sư có thể chất 40 lần. Lâm Siêu giật một cái chân trước của con thú đó xuống, bắt đầu ăn.

"Hôm nay không gặp được quái vật lớn hơn."

Vưu Tiềm ngồi bên cạnh đống lửa nói:

"Mọi người khó chịu một chút, ngày mai tôi sẽ tới nơi khác tìm xem."

"Về sau có bắt quái vật cấp thấp như thế này, cũng đừng mang về. Ăn còn chưa đủ bổ sung năng lượng tiêu hao hàng ngày của ta."

Phạm Hương Ngữ hừ lạnh một tiếng nói, tuy nói vậy, nhưng bàn tay nàng lại rất tự nhiên tóm lấy một cái chân sau, nhẹ nhàng kéo xuống một mảng thịt nhét vào miệng.

"Đúng vây, khẳng định là cậu đã lười biếng."

Lâm Thi Vũ liếc Vưu Tiềm một cái nói.

"Oan uổng, hôm nay tôi không có lười biếng!"

Vưu Tiềm ủy khuất giải thích.

Hắc Nguyệt mỉm cười, cũng không tham gia vào cuộc nói chuyện với bọn họ. Mà dùng cổ đao cắt từng miếng thịt đưa cho Bạch Tuyết ngồi bên cạnh ăn.

"Cảm ơn."

Bạch Tuyết rất nhu thuận tiếp nhận miếng thịt. bắt đầu ăn.

Đống lửa, thịt nướng, cãi nhau, ăn cơm.

"Lại nói, lão đại, căn cứ của chúng ta vẫn chưa có tên?"

Mặt mũi Vưu Tiềm vô cùng hưng phấn, nói:

"Nếu gọi là căn cứ Đế Vương thì thế nào? Cái tên nghe rất kiêu phải không? Hoặc là căn cứ Chiến thần? Giống như danh hiệu của lão đại, vô cùng trâu bò, chỉ cái tên thôi cũng sẽ dọa cho những xác thối và quái vật kia sợ vãi cả ra quần."

…..

Hắc Nguyệt bật cười.

"Ba người phụ nữ cùng một bên, tôi là đàn ông không tranh với phụ nữ."

Vưu Tiềm rên lên môt tiếng, nói với Lâm Siêu:

"Lão đại, nếu như cậu muốn một cái tên hoa mĩ, chúng ta có thể đặt tên căn cứ là Hi Vọng, hay căn cứ Quang Minh. Cậu thấy thế nào, có phải rất hay không?"

"Căn cứ Hi Vọng nghe cũng rất hay, cho mọi người có hi vọng."

Hắc Nguyệt gật đầu đồng ý nói.

Phạm Hương Ngữ nhìn Hắc Nguyệt nói:

"Đừng có bị lây bệnh của hắn."

"Tiểu Siêu, em muốn lựa chọn cái tên như thế nào?"

Lâm Thi Vũ chờ đợi nhìn Lâm Siêu nói.

"Tên gì cũng được."

Lâm Siêu đối với vấn đề này không có hứng thú. Hoặc nói cho đúng là những vấn đề không thực dụng hắn đều không hứng thú. Lâm Siêu liếc mắt khung cảnh ban đêm trong tận thế, thuận miệng nói:

"Hãy gọi là căn cứ Tinh Thần đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.