Chương trước
Chương sau
"Lão Vương, cậu tán gẫu chuyện tình cảm với tớ đi."

Vương Vũ Tích đang chuẩn bị lên giường thì sững người, tức khắc lên tinh thần. Cậu ta cấp tốc chạy bay đến bên Hào Sâm, hưng trí bừng bừng hỏi: "Cậu mà cũng gặp vấn đề tình cảm hẻ? Có vấn đề gì nói nhanh với tớ đi nè."

"Làm thế nào để từ cuộc trò chuyện của một người với một người khác mà tớ biết được người khác kia có phải là người yêu cũ của cậu ấy hay không?"

"... Không được, sao mà tớ biết được rốt cuộc là người ta đã nói cái gì được hả?"

"Giọng điệu miễn cưỡng, biểu cảm không tình nguyện, không muốn gặp riêng nhau." Hào Sâm sờ cằm: "Cậu thấy sao?"

"Hào Sâm, nghe tớ khuyên một câu, bây giờ chúng ta không thể giải nghệ rồi đi học tâm lý được." Vương Vũ Tích ngừng trong chốc lát: "Nhưng mà nghe cậu miêu tả vậy, nếu như là người khác giới, thì có khả năng rất lớn là người yêu cũ đó."

Hào Sâm đực mặt nhìn chằm chằm vào tấm ván giường một lúc, khua tay xua đuổi Vương Vũ Tích đi: "Được rồi, hết chuyện rồi, đi ngủ đi."

(Như đuổi choá =)))

"Ê đợi xíu, cậu vẫn chưa nói rõ ràng mà, cậu nghe ai với ai nói chuyện vậy?"

"Mơ thấy cậu với lão Bạch nói đó."

Sắc mặt Vương Vũ Tích đen như đít nồi: "Nè nha nè nha, bớt bớt đi nha cái tên ăn ở thất đức ác ôn kia! Cái đồ mặt dày mi lại dám lừa gạt tình cảm của ông đây nhá!"

(Thực ra cái câu bớt bớt trong nghĩa gốc nó có khá nhiều nghĩa, nhưng mà chủ yếu là để chửi nhau giữa bạn thân á nên mình nghĩ ra một câu khác thôi)

"Đừng có ghét bỏ Bạch Duyệt chớ, fan CP của hai người nhiều lắm đó nha."

"Phắn!"

Thời gian luyện tập thật sự trôi đi vô cùng nhanh, chẳng được bao lâu, số tháng hiển thị trên màn hình điện thoại lại tăng thêm một con số nữa. Cường độ tập huấn của đội chủ lực Titans lại tăng thêm đôi chút, bốn người Hào Sâm cũng bị huấn luyện đến sắp phải thực hiện các biện pháp bảo vệ cổ tay và bài tập tăng cường độ dẻo dai cho tay rồi.

Hào Sâm cũng đã nuôi ra thói quen xem livestream của Thiệu Hàm trước lúc đi ngủ. Nếu như có ngày Thiệu Hàm không live thì anh cứ tìm đại một streamer khác mà xem, lúc ấy anh còn phát hiện ra rất nhiều tay nghiệp dư mạnh ngoài sức tưởng tượng của mình.

Trong lúc nghỉ giữa giờ của buổi tập huấn hôm nay, giám đốc Quách đến phòng tập luyện gọi Hào Sâm ra ngoài.

"Có hai chuyện." Giám đốc Quách nói: "Cái thứ nhất là chỗ livestream Bạch Sa lại tìm đến tôi, hy vọng sẽ được ký với cậu và Vương Vũ Tích. Tôi đã nói với Vương Vũ Tích rồi, cậu ấy đồng ý, cậu hãy cân nhắc thử xem sao?"

Tháng này, thành kiến của Hào Sâm đối với livestream game đã giảm đi rất nhiều, anh đáp: "Nếu như bọn họ có thể chấp nhận để tôi nửa tháng live một lần thì tôi sẽ cân nhắc."

"Cái này… Bạch Sa sẽ cảm thấy điều khoản chúng ta ngang ngược quá mất."

"Bình thường tôi đã không có nổi thời gian rảnh rồi, giám đốc biết với tình trạng của tôi thì hẳn sẽ phải ngủ nghỉ sớm mà, nếu như bọn họ đồng ý thì tôi sao cũng được, phí hợp đồng thấp một chút cũng được." Hào Sâm nói: "Còn chuyện thứ hai?"

"Chuyện thứ hai là cuối tuần sau có một tạp chí Esport muốn phỏng vấn độc quyền với cậu, chụp ảnh và phỏng vấn sẽ tốn đại khái 2,3 giờ đồng hồ, cậu dành chút thì giờ đi."

Nghe xong, Hào Sâm nhíu mày: "Tạp chí nào vậy ạ?"

"《Ngôi Sao Esport》, chẳng hay cậu đã nghe qua chưa."

"Chưa nghe qua, không được từ chối ạ?"

Giám đốc Quách thở dài: "Không được, tạp chí này sẽ quảng bá cho Câu Lạc Bộ và một số nhà tài trợ, đã thu phí hoa hồng rồi, nhà tài trợ bên đó yêu cầu cậu phải nhận."

"... Vâng ạ."

Giám đốc Quách gật đầu, vừa muốn đi lại chợt nhớ ra chuyện gì, quay lại hỏi anh: "À Hào Sâm, cậu nhận làm đại sứ chứ?"

"Dạ?"

"Tôi hỏi trước thôi."

Hào Sâm ra vẻ kỳ dị: "Tôi là một game thủ, bọn họ muốn đại sứ thương hiệu thì cứ tìm mấy minh tinh hàng đầu sao hạng A gì đấy, đừng có tìm đến tôi làm gì."

Từ trước đến nay Hào Sâm chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ bước trên con đường quảng cáo tiếp cận, suy cho cùng thì rõ ràng anh là một tuyển thủ Esport. Tuy rằng tiếng tăm mấy năm nay của anh vượt xa phạm trù của một tuyển thủ Esport chuyên nghiệp, nhưng đây đơn thuần chỉ là do sự đẹp trai của anh mà thôi, fan sắc đẹp và fan CP cũng nhiều nữa, anh chỉ muốn được mọi người biết đến nhờ vào chiến thắng trận đấu chứ chẳng phải do điều chi khác.

Đợi đến khi anh giải nghệ vào một hôm nào đó, Sâm thần huyền thoại anh bị thay thế bởi những người khác, nếu như có một công ty giải trí nào đó nhìn thấy tiềm năng nơi anh mà để anh làm một người mẫu nhỏ chẳng hạn, vậy thì Hào Sâm sẽ rất là vui.

"Được rồi, tôi biết cậu sẽ nói thế nên đã từ chối người ta từ sớm rồi." Giám đốc Quách cũng chẳng để tâm mà cười, vỗ vỗ bả vai Hào Sâm: "Luyện tập chăm chỉ vào."

Buổi tối, Hào Sâm xem Thiệu Hàm livestream theo thói quen, hôm nay Thiệu Hàm cũng live đúng giờ. Hào Sâm xem được một hồi, anh luôn cảm thấy giọng nói của Thiệu Hàm trong tai nghe hôm nay có hơi là lạ, trong thanh âm lạnh lùng kia còn lẫn với một ít chất khàn khàn; ngoài ra còn thường vang lên tiếng ho khi cậu cách xa khỏi mic.

Hào Sâm nhắm mắt đeo tai nghe suy nghĩ, luồng thanh âm khàn khàn kia nghe thật gợi cảm… không phải, rất giống với bị cảm lạnh.

Trên bullet screen* có mấy người đang hỏi có phải Thiệu Hàm đang bị cảm rồi không, Thiệu Hàm cũng nói rằng cậu không cẩn thận để bị cảm lạnh mất rồi, nhưng không nghiêm trọng mấy.

(*Bullet screen là chức năng cho phép người xem bình luận trực tiếp)

Thiệu Hàm trên màn ảnh đang uống nước liên tục, bởi vì cơn ho mà bắn lệch mấy phát súng. Trên bullet screen còn có người móc mỉa rằng hôm nay Thiệu Hàm bắn cùi bắp, Hào Sâm thấy mà phát cáu.

Không lâu sau khi kết thúc livestream, Thiệu Hàm đã đăng Weibo ——

@NA_Left: Thật ngại quá, hôm nay bị cảm nên trạng thái có hơi tệ, không phát huy được tốt. Buổi livestream hôm thứ bảy sẽ live lâu hơn xem như đền bù nhé, cảm ơn mọi người đã quan tâm.

[Huhuhuhuhuhuhu Tiểu Tả tuyệt đối chớ nên để bản thân mệt quá nhé]

[Phải chú ý sức khỏe đó nha!!!]

[Bị cảm rồi không cần live đâu Tiểu Tả à, bình thường Noah tập huấn đã rất vất vả rồi, thật sự chả hiểu nổi vừa rồi trên bullet screen mấy con người kia móc mỉa cái gì nữa!!!]

[Thiệu Thiệu đi uống thuốc nhanh nhanh đi mà!!! Giọng mà bị khàn rồi thì phải làm sao đây chứ!!!]

[Tuy rằng chẳng đặc biệt gì nhưng tôi muốn nói là hãy uống nhiều nước ấm vào nhé]

[@Titans_Sâm: Nghỉ ngơi sớm đi nhé, sáng mai tôi tới tìm cậu]

[@NA_Left trả lời @Titans_Sâm: Có chuyện gì sao?]

[??? Ui trời đất ơi có phải tui hoa mắt không vậy nè??? Sâm tổng???]

[Ố mài gót thế mà không phải là pha kè à]

[Tôi lại có thể thấy được Sâm ca tại Weibo của Thiệu Hàm này??]

[Sâm ca sao anh lại có thể dịu dàng đến vậy anh là Sâm ca thật ấy ạ??]

[Tôi chèo thuyền Sâm Tả 3 giây]

[Tôi chèo 30 giây]

(YiYi: CP real quá rồi mà chèo có 3 giây vậy trùi, phải chèo cả tỷ giây tỷ kiếp nghe??)

Sáng sớm ngày hôm sau, Hào Sâm xách một túi nilon đến gõ cửa phòng 943 bên tòa B. Lâm Lam là người mở cửa, dường như anh ta cũng biết Hào Sâm tới là để tìm Thiệu Hàm nên đã quay đầu gọi Thiệu Hàm một tiếng, Thiệu Hàm bước ra từ nhà vệ sinh.

Thiệu Hàm mặc một chiếc áo thun ngắn tay, cánh tay trắng ngần lộ ra bên ngoài, Hào Sâm thoáng chau mày. Hiện giờ thời tiết đã hơi trở lạnh rồi, Thiệu Hàm còn chẳng khoác thêm áo khoác.

Giọng nói của Thiệu Hàm vẫn còn hơi khàn: "Chuyện tối qua anh nói là gì vậy?"

"Cậu đã uống thuốc cảm chưa?"

Ánh mắt Thiệu Hàm lẩn tránh đi, âm lượng cũng giảm xuống: "Vẫn chưa…"

Thiệu Hàm đặt túi nilon trong tay lên cái tủ ở ngay cửa ra vào: "Tôi mua giúp cậu ít thuốc, nếu ho không nghiêm trọng thì uống siro này là được rồi, nếu nghiêm trọng thì uống cái này. Còn có một ít thuốc cảm nữa, tất cả đều là loại không kê đơn, bình thường có thể chuẩn bị một ít."

Thiệu Hàm ngơ ngác nhìn cái túi lớn đựng thuốc kia, cũng chẳng biết có phải là vì bệnh cảm mạo hay không mà trái tim cậu lại trở nên bất thường, nhịp đập cũng tăng nhanh hơn. Hoàn toàn là bởi vì lời nói ấy của Hào Sâm.

Thiệu Hàm cúi đầu lấy điện thoại ra: "Tiền thuốc hết bao nhiêu để tôi chuyển cho anh."

"Không cần phiền hà như vậy đâu, hôm khác cậu mời tôi bữa cơm là được rồi." Hào Sâm vẫy tay: "Tôi về đây, đừng để trần hết cả cánh tay như vậy, thảo nào cậu lại bị cảm lạnh, bị cảm rồi tôi… fan của cậu sẽ đau lòng lắm đấy."

Hào Sâm nói xong rồi xoay người muốn rời đi, Thiệu Hàm ngăn anh lại, giọng nói vẫn chưa bình phục hoàn toàn cất lên khiến con tim người ta khẽ run: "Hào Sâm, cảm ơn anh."

Hào Sâm không kiềm được mà cong khóe môi, khi xoay người rời đi lại chạm mặt với vài đội viên Noah. Bọn họ sửng sốt khi thấy đội trưởng Titans - vị thần đẳng cấp trong lời đồn - vốn không nên ở tòa B lúc này, sau khi anh đi rồi còn không cầm lòng được mà ngoái đầu lại nhìn.

Hào Sâm quay về phòng tập huấn của Titans. Vương Vũ Tích đang ngồi trên ghế gaming nhìn chằm chằm vào điện thoại, cười mà phơi phới cả mặt, Hào Sâm bước vào cũng chẳng phát hiện. Hào Sâm vả cái bốp vào sau đầu cậu ta: "Cười ngu cái gì đó? Đi tập."

"Tớ đang lượn bên siêu thoại CP của cậu nè." Vương Vũ Tích nói: "Cậu đừng có mà nói rằng không có gì thú vị, không bao gồm Sâm Tích trong ngoặc."

"CP của tớ?" Hào Sâm thấy loại chuyện như đồng nhân của bản thân với các anh em tốt của mình thì chỉ có thể là Vương Vũ Tích mới làm nổi thôi, sững sờ một lúc, anh hỏi: "Đã có những ai rồi?"

"Cậu muốn nghe nam nam hay nam nữ?"

Hào Sâm vô cùng tự giác ý thức được đa số CP của mình đều là con trai: "Có nam nữ nữa hả?"

"Chính là thành viên nữ bên Kim Cương Đen ở bát kết AFC Champions League năm ngoái ấy."

"Cô ấy? Tớ còn chẳng quen cô ấy cơ."

"Cái này người ta gọi là 'ép duyên'*." Vương Vũ Tích trả lời mà rặt một vẻ thâm niên vô cùng: "Nhưng mà con trai thì vẫn cứ nhiều hơn thôi à."

(*Gốc là "Lạp lang phối, đây là tục ngữ dân gian của những người cổ hủ về việc ép buộc nam nữ kết hôn khi không có tình cảm. Hiện dùng để chỉ những người không có tình cảm mà lại ở bên nhau)

Bạch Duyệt nói xen vào: "Đúng, vả lại có rất nhiều người thích Sâm Tích."

Vương Vũ Tích: "Ngại quá à Sâm Tích đều bị tớ block hết rồi, cần tớ nhắc cậu Sâm Duyệt và Tích Duyệt cũng có cả khối người đu không?"

"Dựa vào đâu mà tớ lại phải nằm dưới? Không phải tớ đánh support à? Các cậu còn tỏa ra mùi đó nồng nặc hơn tớ nữa mà?"

(Mấy người chơi ở vị trí support sẽ hay là người đỡ đòn giúp đồng đội. Ý anh Bạch là anh đỡ đòn vậy anh phải mạnh lắm, đô lắm sao lại là thụ được =)))

Vương Vũ Tích đau đớn nói: "Tôi thà rằng các fan đều là người đứng đắn giống như của lão Tống, sao lại đối xử với các trai thẳng chúng ta như vậy chứ?"

Bạch Duyệt hỏi Vương Vũ Tích một câu hỏi lần thứ 108: "Cậu thẳng thật à?"

"Sao tớ có thể không phải trai thẳng hả! Không lẽ phải theo chủ nghĩa sô vanh nam* thì mới là trai thẳng hay sao?" Vương Vũ Tích trả lời, không quên nhắc đến Hào Sâm: "Sâm ca của chúng ta ôm đồm hết 80% CP của giới Esport rồi mà còn không thèm nói gì kìa."

(*Chủ nghĩa sô vanh nam là niềm tin cực đoan vô căn cứ cho rằng nam vượt trội hơn hẳn nữ, còn nữ sẽ hạ đẳng hơn nhiều, xin đừng đọc nhầm thành vô sanh nam nha cả nhà =))))

Hào Sâm: "Đừng có lảm nhảm nữa nhanh đi tập đi, lát nữa lão Câu tới mà không vặt đầu cậu xuống thì cứ thử xem."

Sáng sớm chủ nhật, Hào Sâm bị giám đốc Quách gọi dậy chuẩn bị đi phỏng vấn. Anh bị người bên nhà xuất bản tạp chí trang điểm làm tóc đủ thứ để chụp ảnh, mùi keo xịt tóc khiến anh thấy hơi buồn nôn.

Hào Sâm được yêu cầu phải chụp hai tấm trên chiếc ghế gaming trong phòng tập huấn, sau quá trình phỏng vấn hết sức rườm rà, câu hỏi cũng khá nhàm chán. Hào Sâm phải miễn cưỡng chống đỡ cơn buồn ngủ để hợp tác với người ta, mãi đến khi được hỏi về vấn đề tình cảm, anh mới hăng hái lên được một chút.

"Hiện tại có yêu đương không?"

"Không có."

"Vậy nếu mai này tìm đối tượng thì sẽ muốn tìm một tuyển thủ Esport chuyên nghiệp như anh luôn sao?"

Hào Sâm nghĩ ngợi trong chốc lát: "Đúng vậy, như vậy có lẽ sẽ có tiếng nói chung, bình thường còn có thể cùng thảo luận về game đúng chứ?"

Tạp chí ấy được phát hành sau một tuần, đã gửi một chồng dày cộp đến chỗ Câu Lạc Bộ Titans trước. Vương Vũ Tích đến lấy một cuốn trước tiên, chỉ vào Hào Sâm đang tạo dáng trong tạp chí mà cười vào mặt anh cả nửa giờ đồng hồ.

"Đại minh tinh Sâm tổng của chúng ta." Vương Vũ Tích cà khịa: "Sau này muốn tìm một tuyển thủ Esport thật hả? Hay là cậu với em gái bên Kim Cương Đen đó tiến đến với nhau luôn đi."

"Đừng có lắm mồm."

"Nhóm các bà vợ đang có show tạp chí dưới Weibo của cậu kìa." Vương Vũ Tích ca ngợi hai tiếng: "Cái loại tạp chí nhỏ không nổi danh này có khả năng chỉ có nhóm các bà vợ của cậu mới mua thôi."

"Mua mấy cái thứ này đúng là hoang phí."

"Hào Sâm, tớ nói thật đấy, sau này giải nghệ rồi cậu có thể cân nhắc đến việc tiến vào giới giải trí đấy."

"Đến lúc tớ giải nghệ thì cũng ngót nghét 30 rồi, bây giờ giới giải trí chỉ ưng mấy người đẹp trai mặt búng ra sữa thôi."

"Ai nói đó, đàn ông ba mươi phong nhã hào hoa…"

"Đang tán dóc gì đấy!" Bỗng huấn luyện viên Câu bước vào, gõ gõ lên cánh cửa phòng tập huấn, thổi bay hai người đang tám chuyện phiếm: "Quay về ghế đi tập đi, đấu duo cho tôi xem."

Vương Vũ Tích bĩu môi mà thì thầm: "Thôi quên hết đi, lão Câu thật sự là xấu đi theo tháng năm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.