Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi người trong nháy mắt đều chung suy nghĩ...
Này mà nói là mở sách, không bằng nói thẳng là gian lận đi???
Hơn nữa còn gian lận ngay trước mặt!
Không thể thu liễm một chút sao??? Giả bộ một chút cũng được mà!
Vương Khả Tâm nhìn thấy, nhưng cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể nhỏ giọng kinh sợ nói: "Không phải tất cả đều nên im lặng sao?"
Dương Phục lạnh lùng liếc nhìn Vương Khả Tâm một cái, Vương Khả Tâm bị dọa sợ, cho là Dương Phục sẽ tức giận, nhưng mà một giây sau, người này lại ngồi chồm hỗm ở phía trước bàn Hoa Minh, không lên tiếng nữa, chỉ dùng tay, đồ thời dùng khẩu hình miệng ra hiệu —— C.
Vương Khả Tâm: "..."
Có khác gì đâu?
Coi cô mù hả???
Muốn lừa người ta thì cũng phải nghiêm túc một chút chứ!!!
Một người cao 1m9 như Dương Phục lại ngó đầu lên bàn Hoa Minh, trông hơi giống một con cún bự, có một loại đáng yêu quỷ dị, nhưng tình huống trước mắt rất bất lợi với Khang Vạn Lý.
Từ Phượng phía sau càng không nhàn rỗi, hắn đối với việc Hoa Minh chỉ hỏi Dương Phục phi thường bất mãn, quay qua chỗ khác bắt được mấy người đang vây xem, thúc giục: "Nhìn cái gì! Nhanh chóng làm đề đi, làm xong thì đưa xuống đây! Nhanh lên!"
Thời gian thi đấu có hạn, nhưng lượng câu hỏi trên đề không hề ít, nói cách khác, tức là ai trả lời được nhiều hơn sẽ có thể có điểm cao hơn.
Mọi người vốn chỉ muốn xem trò vui lại bị Từ Phượng kéo vào, không thể không ngồi vào bàn làm đề.
Chẳng được bao lâu, đáp án cứ như tuyết rơi bay xuống bàn Hoa Minh.
Hình ảnh này nếu như bị người khác nhìn thấy, nhất định không ai tin nổi, ngày đầu tiên khai giảng, lớp 8 khoa học tự nhiên có thành tích kém nhất toàn trường dĩ nhiên vò đầu bứt tai làm bài tập.
Bọn họ không những làm, mà còn làm rất nghiêm túc, mọi người cùng nhau thảo luận, chỉ lo chọn sai đáp án sẽ rước lấy tai bay vạ gió.
"Câu này chọn đáp án nào?"
"Sao mà tao biết được!"
"Má! Sao mày rác thế!"
"Mày còn nói tao? Nếu mày làm được thì tự làm đi!"
Một đám người mặt mày ủ rũ, không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống như thế này, giờ mới ân hận sao lại không học hành tử tế để bản thân phải lâm vào tình trạng quẫn bách.
Học sinh trong lớp rất khó chịu, Vương Khả Tâm cũng vậy, cô nhìn Hoa Minh hạ bút viết đáp án như bay, tâm lý quả thực vội muốn chết.
Nhiều người đang giúp Hoa Minh như vậy, mà Khang Vạn Lý chỉ có một mình.
Vương Khả Tâm không để ý nhiều, bị Hoa Minh ghim thì cũng hết cách, Khang Vạn Lý là bạn của cô, cô nhất định phải giúp cậu ấy.
Vương Khả Tâm lại gần nói: "Vạn Lý, mình và cậu cùng..."
Khang Vạn Lý hờ hững: "Không cần đâu."
Vương Khả Tâm không thể tin được cô dĩ nhiên bị từ chối: "Cậu nói gì? Cậu không cần???"
Khang Vạn Lý ngẩng đầu lên, trên mặt tràn ngập tự tin, kiên cường nói: "Cậu cứ xem đi, mình sẽ chấp hết."
Vương Khả Tâm: "..."
Cậu có thể bớt tinh tướng không hả!!!
Cả người Khang Vạn Lý tản ra ánh sáng tự tin, mà tia sáng kia một chút cũng không thuyết phục được Vương Khả Tâm, bởi vì ngoài miệng Khang Vạn Lý nói rất chắc chắn, nhưng thái độ làm bài lại không nghiêm túc chút nào!
Mỗi câu đều nhìn qua một cái liền điền đáp án, số giây kia còn không đủ để Vương Khả Tâm hiểu câu hỏi đâu!!
Đây không phải là làm bài, rõ ràng là chơi trò may rủi, có thể thắng mới là lạ!!
Không thể mù quáng như thế được!
Vương Khả Tâm rất sốt ruột, những người khác nhìn thấy trạng thái làm bài của Khang Vạn Lý, cũng đều nhận định Khang Vạn Lý sẽ thua.
Từ Phượng đứng nhìn cũng cười chế nhạo cậu, cảm thấy Khang Vạn Lý chỉ giỏi cái nói mồm, thực tế thì chả biết gì, hắn chưa từng thấy ai có thể làm bài nhanh như vậy, quả thực là chơi đùa vớ vẩn.
Minh ca đấu với hắn thực sự là lãng phí thời gian, Từ Phượng thu lại tầm mắt nhìn Hoa Minh, bỗng nhiên mí mắt giật lên, 'A' một tiếng.
Là hắn nhìn lầm đúng không?
Sao hắn lại cảm thấy Minh ca giống như cố ý điền sai mấy đáp án vậy?
Từ Phượng dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Minh ca?"
Hoa Minh tựa hồ biết hắn định nói gì, vừa di bút vừa nói: "Đừng có nhiều chuyện."
Từ Phượng: "..." Được được, hắn giả chết được chưa!
Thời gian lặng lẽ trôi đi, hai mươi phút kết thúc, lòng Vương Khả Tâm như lửa đốt, hai người đồng thời nộp bài thi lên, cả hai tờ giấy đều làm hết các câu hỏi.
"Chấm kiểu gì?"
"Năm ngoái lớp bên cạnh từng chữa đề này rồi, tôi có thể đi mượn đáp án."
Từ Phượng nói: "Vậy mày còn chờ cái gì, đi mượn nhanh lên!"
Cuộc thi tiến vào giai đoạn chấm điểm, Hoa Minh dù bận vẫn ung dung nhìn Khang Vạn Lý, chỉ thấy người này dù có đeo khẩu trang cũng có thể nhìn ra cậu ta đang dương dương tự đắc.
Cái loại cảm giác này thật sự khiến Hoa Minh thích thú, khiến cho hắn không nhịn được trêu đùa cậu.
Hoa Minh nói: "Cậu tự tin đến thế à?"
Khang Vạn Lý nói: "Đương nhiên."
Hoa Minh lấy tay xoa xoa hai má, ngăn chặn nụ cười trên khóe môi.
Một bên khác, sắc mặt Vương Khả Tâm dần thay đổi, cô coi điểm của Hoa Minh trước, đúng đến 8-9 phần, được 90 điểm.
Cô vốn nghĩ rằng với kiểu làm bài khi nãy của Khang Vạn Lý thì điểm nhất định sẽ rất kém, nhưng không ngờ nhìn đến thì lại thấy toàn dấu tick.
Câu này đúng.
Câu này cũng đúng.
Một đề thi chỉ sai 2 câu.
98 điểm!
Vương Khả Tâm không thể tin được: "... Trời ơi! Vạn Lý, sao cậu làm được vậy!!"
Câu nói này đã hấp dẫn tầm mắt của cả lớp, tất cả mọi người nhìn sang, nhất thời sắc mặt biến hóa, biểu tình của từng người đều quái dị.
98 điểm??? Vậy mà điểm của Khang Vạn Lý lại cao hơn???
Các bạn học nhất thời không nói nên lời, một mặt là không thể tin được điểm của Khang Vạn Lý cao như vậy, một mặt khác là do cả lớp hợp lực lại làm bài, thế mà dĩ nhiên thua bởi một mình Khang Vạn Lý, cảm giác người mất mặt không phải Hoa Minh mà là chính mình.
Mặt có chút đau.
Từ Phượng cũng không thể tin được, hắn đoạt lấy bài thi nhìn vài lần rồi mới nói: "Đệt! Thật hay giả thế? Không phải mày đã sớm biết đáp án rồi đi? Có phải mày từng làm đề này rồi hay không?"
Khang Vạn Lý cũng lười chứng minh, ngắn gọn nói: "Cậu quản nhiều như vậy làm gì? Tôi thắng rồi!"
Khang Vạn Lý thuận miệng nói, mà mọi người nháy mắt đều im lặng, cho rằng Khang Vạn Lý đây là đang ngầm thừa nhận.
Mọi người chợt cùng lóe lên một ý nghĩ: Chẳng trách điểm lại cao như vậy, hóa ra là đã từng làm rồi!!
Ồ! Thằng này cũng biết chơi đấy!
Dương Phục tạm thời cũng giải tỏa được nghi hoặc trong lòng, mà Vương Khả Tâm thì lại như trút được gánh nặng, tâm lý bất đắc dĩ oán giận Khang Vạn Lý biết đáp án mà lại không lén nói cho cô biết.
Khang Vạn Lý không biết cả lớp đã xuất hiện nhận thức sai lệch, giờ phút này chỉ quan tâm đến thắng lợi.
Cậu đứng lên bày ra tư thế của người thắng cuộc. "Cậu thua rồi, cậu chuyển chỗ đi!"
Từ Phượng tức điên: "Mày thế này là đang gian lận!"
Vương Khả Tâm: "..." Hắn còn có mặt mũi nói người khác gian lận hả???
May là trong 3 người vẫn còn Dương Phục có tư duy bình thường, hắn bịt mồm Từ Phượng lại.
Hoa Minh cũng không có phản ứng gì quá lớn, lần thi đấu này hắn là đương sự, nhưng cũng không có tiếc hận hay phẫn nộ, chỉ nhàn nhã nhìn Khang Vạn Lý, hỏi: "Nhất định phải đổi?"
Khang Vạn Lý nói: "Cậu muốn đổi ý?"
Hoa Minh gật đầu: "Đúng vậy."
Khang Vạn Lý chưa từng thấy người nào quang minh chính đại không biết xấu hổ như hắn, cậu trợn to hai mắt: "Cậu có ý gì? Cậu không đổi?"
Hoa Minh nói: "Tôi cũng không nói là không đổi."
Khang Vạn Lý có chút mơ hồ: "Rốt cuộc là cậu có ý gì?"
Hoa Minh nói: "Ý là, tôi có thể đổi chỗ, thế nhưng tôi không muốn đổi, nếu như cậu nhất định muốn tôi đổi, tôi cũng sẽ đi, nhưng mà sau đó có hậu quả gì, cậu phải tự mình gánh chịu."
Lời nói này đã tràn đầy uy hiếp, Vương Khả Tâm trắng mặt, Từ Phượng lộ ra thần sắc hả hê, xung quanh yên lặng, bầu không khí trong phút chốc giương cung bạt kiếm.
Vương Khả Tâm lén lút kéo ống tay áo Khang Vạn Lý, nhưng mà còn chưa có đụng tới, Khang Vạn Lý đã mở miệng: "Lắm lời thế, đi nhanh đi!"
Mặt Vương Khả Tâm cứng đờ.
Xong rồi!
Trên mặt Hoa Minh không còn ý cười, sắc mặt âm u, nói: "Cậu xác định sẽ không hối hận?"
Khang Vạn Lý: "Tuyệt đối không!"
Hoa Minh cười lạnh một tiếng, từ chỗ ngồi đứng lên.
Trong lớp có người không tự chủ được lui về sau một bước, âm thanh va chạm vào bàn phảng phất như báo trước gì đó, có người nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đừng nóng giận..."
"Đúng đúng đúng, đừng nóng giận."
Một hồi mưa gió nổi lên, Khang Vạn Lý mím môi, một bước cũng không lui, đúng lúc này, ở cửa có người kêu lên: "Khang Vạn Lý! Giáo viên chủ nhiệm bảo cậu đến văn phòng một chuyến."
Âm thanh phá vỡ cục diện bế tắc, Vương Khả Tâm như vừa tỉnh mộng, vội vàng đẩy Khang Vạn Lý nói: "Vạn Lý, cô gọi cậu đấy, đi đi."
Khang Vạn Lý trừng mắt nhìn Hoa Minh một cái, cuối cùng cũng tránh được đối phương, cậu rời đi, đi tới cửa vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của Hoa Minh đang nhìn mình.
Ra khỏi cửa phòng học, nam sinh gọi cậu đeo mọi cái kính gọng vàng, chính là người duy nhất ngoại trừ Khang Vạn Lý chủ động đi bê sách, nam sinh hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Khang Vạn Lý lắc đầu một cái, chuẩn bị tới phòng làm việc, nhưng ngay lúc đó đã bị nam sinh kia kéo lại, nam sinh nhỏ giọng nói: "Không cần đi, mình lừa bọn họ đó, cô Hứa không gọi cậu, mình sợ các cậu đánh nhau."
Sau đó Khang Vạn Lý mới nhận ra, trong mắt nam sinh thật sự có nghiêm túc cùng lo lắng, tuy rằng vừa nãy cậu cũng không sợ đánh nhau, nhưng cậu cũng chưa từng nói chuyện với bạn học này, thế mà người ta lại có lòng tốt hỗ trợ cậu, khiến cho cậu hết sức cảm động.
Hai người trao đổi tên.
"Mình tên là Khang Vạn Lý."
Nam sinh kia nói: "Chiêm Anh Tài."
Khang Vạn Lý thành tâm nói: "Cám ơn cậu."
Chiêm Anh Tài lắc đầu một cái: "Không có gì, đều là bạn cùng lớp mà."
Quả nhiên Khang Vạn Lý vẫn rất cảm động, cậu âm thầm đánh giá nam sinh, đưa ra lời khen mà cậu cảm thấy tốt nhất: "Cậu đeo kính rất đẹp trai."
Chiêm Anh Tài nhìn vẻ mặt thành thật của cậu, dừng lại, che giấu lương tâm trả lời: "Cậu đeo kính cũng rất tuấn tú." Có lẽ vậy, dù sao cũng không nhìn thấy mặt.
Lời này không biết đã chọt chúng điểm thần kinh nào của Khang Vạn Lý, cậu rất là khiếp sợ.
Tất cả mọi người đều nói cậu đeo kính không dễ nhìn, nhưng người này lại đánh giá cao khiếu thẩm mỹ của cậu!
Đây là... Tri kỷ!!!
Tri kỷ của cậu!!!
Trong nháy mắt Khang Vạn Lý đã đem Chiêm Anh Tài liệt kê vào danh sách bạn thân, cường liệt yêu cầu trao đổi phương thức liên lạc. Chiêm Anh Tài không từ chối, hai người thêm WeChat, sau đó Chiêm Anh Tài liền tan học trước.
Hiếm thấy có người nhiệt tình giúp cậu, Khang Vạn Lý thuận thế chờ ở bên ngoài vài phút, khoảng 10 phút trôi qua, lúc này cậu mới trở về phòng học.
Kỳ thực tâm lý của Khang Vạn Lý sau khi nghe Hoa Minh nói không muốn đổi chỗ có chút bồn chồn, bất quá lúc này kinh sợ không có tác dụng gì, chỉ có thể kiên cường.
Cậu có chút do dự mà bước vào lớp, bạn học trong lớp đã rời đi hơn phân nửa, Vương Khả Tâm ngồi ở hàng đầu, ra hiệu gì đó với cậu.
Khang Vạn Lý cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá cũng không có hỏi, cậu chỉ lo nhìn về phía chỗ của Hoa Minh, liếc mặt một cái, trong lòng liền vui vẻ.
Đồ của Hoa Minh đã không còn ở chỗ đó rồi!
Hắn đổi chỗ rồi!
Tốt quá nha!!
Bước chân Khang Vạn Lý trở nên nhanh nhẹn, ba bước cũng thành hai bước, gấp rút chạy đến chỗ của chính mình, vui vẻ ra mặt.
Nhưng mà nụ cười của Khang Vạn Lý vừa mới hiện lên, một bóng người từ phía dưới chui ra, đem cặp sách quăng vào chỗ bên phải của cậu, thoải mái ngồi xuống.
Hoa Minh mỉm cười nói: "Xin chào nha ~ Bạn cùng bàn mới."
Khang Vạn Lý: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.