Mặc Ngôn bị Nhâm Tiêu Diêu lôi đi, thẳng về phía cửa Thanh Vân môn. Đa số tiên nhân đều nhận ra Kiếm Tiên, tuy rất kỳ quái không hiểu vì sao mặt hắn dính đầy tro bụi, mắt thấy vẻ mặt hắn không lành, cũng không muốn chạy tới chuốc lấy nhục nhã, dồn dập nhường đường. Còn ai không nhận ra Kiếm Tiên, cũng nhận ra Mặc Ngôn, cũng đều nhường đường. Bạch Liên đi ở phía sau hai người, cũng làm cho đại đa số tiên nhân kinh ngạc, đồng loạt nhìn vế phía hai người đi trước, không biết tiểu bối hậu sinh không có tu vi đi theo chủ nhân hai đại phái làm gì. Nhâm Tiêu Diêu mang theo Mặc Ngôn, đi thẳng về phía trước, tất nhiên không có ai dám chặn, đệ tử Thanh Vân môn biết rõ tính khí Kiếm Tiên nhà mình, thấy vẻ mặt hắn lành lạnh, không dám chạy tới tìm xui xẻo, dồn dập tránh né, tùy ý hắn dẫn người đấu đá lung tung. Nhâm Tiêu Diêu cùng Mặc Ngôn một cước bước vào sơn môn, leo thẳng lên thang trời, Bạch Liên cũng muốn đi vào, ai ngờ lại bị môn thần Thanh Long ngăn trở. Đệ tử Thanh Vân môn đều vô cùng bận rộn, không rảnh cùng gia hỏa tu vi dưới đáy giải thích quy củ, chỉ có một tên tiểu đồng mới nhập môn không giành được nhân vật có máu mặt để chiêu đãi, không dễ dàng tóm được một người, liền vội vã chạy tới chiêu đãi Bạch Liên. Tiểu đồng ngăn cản Bạch Liên, nói: “Bên trong là địa giới Thanh Vân môn ta, thiệp mời của ngươi đâu? Sao lại dám xông loạn?” Bạch Liên không để một đứa nhỏ vào trong mắt, y cười lạnh một tiếng, chỉ vào bóng lưng Mặc Ngôn, nói: “Y không có thứ gì, sao vào được? Còn dẫn theo một phàm nhân bụi bặm đầy mặt, thì ra Thanh Vân môn các ngươi cũng chỉ tới đó, ngay cả môn thần trông cửa cũng biết xem người thái rau! Lẽ nào Kim gia chúng ta, không bằng với Côn Sơn? Y có thể hoành hành, còn ta thì không vào được?” Tiểu đồng không hiểu ra sao, quay đầu nhìn bóng lưng Kiếm Tiên, cân nhắc một lát thì ngây ngốc: “Phàm nhân gì hả? Đó là Đại chưởng môn Thanh Vân môn chúng ta, tiêu dao Kiếm Tiên… Lão nhân gia đừng nói muốn đem tiên nhân vào, ngay cả con mèo con chó cũng mang được, chúng ta làm đệ tử, là phải cung kính nghe lệnh a… Hơn nữa, hai con môn thần Thanh Long thường thường hay bị ngài đánh, lúc này thấy ngài muốn chạy còn không kịp, chứ nào dám cản?” Chúng tiên vốn còn thấy lạ vì sao Bạch Liên đi theo sư thúc Côn Sơn cùng chưởng môn Thanh Vân môn làm gì, giờ thấy y bị tiểu đồng ngăn cản, không quen biết Kiếm Tiên thì thôi, lại còn nói ra mấy lời ngu xuẩn, không khỏi cười to. Bạch Liên vạn vạn không ngờ tới tiêu dao Kiếm Tiên trong truyền thuyết phong lưu phóng khoáng, lại làm cho mặt mày xám xịt không khác phàm nhân, rước về làm y xấu mặt ở trước mặt mọi người. Nhất thời xấu hổ thành giận, đỏ mặt tranh cãi: “Ngươi… Ngươi dám làm nhục ta? Chính là làm nhục Kim gia…” Một câu còn nói chưa hết, tiểu đồng càng thêm hồ đồ, gãi đầu hỏi: “Kim gia là cái gì? Ta chưa từng nghe nói a… Có thể ăn sao?” Mọi người cười càng vang càng to hơn, Bạch Liên nhất thời bó tay đứng tại chỗ, mắng cung không được, lui cũng không xong, nhận thấy ánh mắt người ngoài nhìn giống như ngàn vạn mũi kiếm, đâm thủng trăm ngàn lỗ trên người y. Bạch Liên sống từ nhỏ ở Huyền Không Sơn, là con trai độc nhất của Bạch Kim Âu, dù có tu vi dưới đáy, nhưng vẫn được người ta tôn kính; sau khi đến Kim gia, tuy không sánh được như ở nhà mình, thì vẫn không có ai dám trắng trợn cười nhạo y; có điều mấy tháng qua khổ không thể tả, các cậu bắt đầu cay nghiệt, ông ngoại không hề phản ứng, các biểu ca tỷ đệ, ngược lại mỗi người còn đến ức hiếp y. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Bạch Liên bị mọi người cười nhạo trước mặt, nên hoàn toàn không biết phải làm gì, trong lòng vừa giận vừa hận, nắm chặt tay thành quyền, không dám biện giải nửa câu, chỉ lo lại nói nhầm dẫn tới càng nhiều người cười thêm. Kim Tham Thương vốn còn đang cùng bạn tốt ôn chuyện, tâm tình khoan khoái, bỗng dưng nghe ở đâu có tiếng cười vang, đưa mắt nhìn kỹ, thì ra họ người cháu ngoại lão, không khỏi giận nhẹ trong lòng. Kim Tham Thương tuy trách Bạch Liên, nhưng cũng tức giận với người cười. Đến khi nghe thấy Bạch Liên nói ra câu “Kim gia chúng ta thì sao…”, dẫn tới tiểu đồng hồ đồ vô tâm trả lời, thì đã tức giận đến bay ngược râu mép, rất hận Bạch Liên làm mất mặt, liền gầm lên với ba đứa con trai: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nó mất mặt, các ngươi sẽ dài mặt sao? Còn không nhanh đi chịu nhận lỗi với người ta, đưa tiểu súc sinh kia về giáo huấn cẩn thận?!” Kim Tái Vật đạt được lời của lão gia tử, lập tức cùng đại ca chạy đi, mỗi người một bên, túm lấy Bạch Liên trở về, vừa đi còn vừa nói: “Chất nhi Bạch gia không hiểu chuyện, để các vị cười chê rồi. Nó ở tạm nhà chúng ta, chúng ta đành phải cố hết sức quản giáo.” Huynh đệ Kim gia nói lời này chứng tỏ một điều —— Bạch Liên mất mặt là Bạch gia cùng chính nó, cùng chúng ta không quan hệ a! Kim Tham Thương bị câu giải thích này của hai đứa con làm cho tức giận sôi gan, cho dù trong nhà có loạn cỡ nào đi nữa, ở trước mặt người ngoài thì vẫn phải trước sau giả hoà vui thuận, nào có thể như kia? Lão đang chuẩn bị răn dạy hai đứa con trai, lại không ngờ cậu ba Kim Nhược Thủy giả vờ hiếu thuận, đến trước mặt Kim Tham Thương cười nói: “Phụ thân đừng tức giận, không chừng Bạch Liên kia còn không phải cùng loài với phụ thân, vô dụng chính là vô dụng mà thôi ~!” Kim Tham Thương suýt chút nữa bị cậu ba làm cho tức chết, một cỗ tức giận không chỗ phát tác, mắt thấy Bạch Liên đã đến gần, liền tức giận mắng cho một trận, Bạch Liên lập tức quỳ xuống nhận sai, hai mắt rơi lệ, nhìn rất đáng thương. Mọi người thấy Bạch Liên bị la rầy, còn là một nam nhi bảy thước bị bức ép đến rơi nước mặt, dồn dập chạy đến khuyên can, Kim Tham Thương càng không chịu bỏ qua, mãi đến tận khi đệ tử đời hai Thanh Vân môn nghe tin chạy tới, mắng cho tiểu đồng không biết chuyện một trận, lại mời Kim lão gia tử cùng tôi tớ đi đầu, Kim Tham Thương mới xem như hà hoãn. Ai dè tiểu đồng bị mắng còn không phục sư huynh răn dạy, tranh cãi: “Ta đây chưa từng nghe qua Kim gia Bạch gia, các sư phó sư huynh cũng không dạy… Giờ lại đến trách ta, là có chuyện gì chứ?!” Tiểu đồng vừa nói vừa khóc, tiếng khóc còn rõ to, khí thế vang rộng, nước mắt còn như thác nước tung toé, làm cho Bạch Liên đang oan ức ẩn nhẫn, quỳ trên mặt đất nhận sai, trong nháy mắt bị hạ thấp xuống. Tiểu đồng liều mạng gào khóc, các sư huynh đánh chửi lừa dỗ cũng không chịu dừng, Kim Tham Thương bất đắc dĩ, đành phải mệnh cho con trai đưa cho tiểu đồng hai viên tiên đan, mới chịu nín khóc mỉm cười. Kim Tham Thương xme như thở phào nhẹ nhõm, bất giác quay đầu nhìn cháu ngoại đã lớn như thế, viền mắt vẫn còn đang rưng rưng, còn không biết là đang làm bộ làm tịch cho ai xem, càng nhìn càng căm ghét, liền quát bảo Bạch Liên ngưng lại, mệnh cho y cố mà mở miệng cười. Sơn môn trình diễn cảnh khôi hài này, tất nhiên Mặc Ngôn không thể nào nhìn thấy, y bị Nhâm Tiêu Diêu kéo thẳng vào thềm đá Thanh Vân môn. Thềm đá xoay quanh núi cao mấy trượng, thì không còn chỗ dựa, từng khối từng khối đá xanh lơ lửng giữa trời, xuyên thẳng vào mây. Mặc Ngôn dùng chân thử giẫm vào thềm đá lơ lửng, không ngờ thềm đá lúc đang bị giẫm thì lún xuống, y liền vận khởi pháp lực, nhảy qua từng thềm đá thì nó vẫn bay lơ lửng, lung lay hai lần thì dừng lại. Nhâm Tiêu Diêu không thích leo thang trời, ngồi trên hồ lô mà bay, còn Mặc Ngôn thì ngự kiếm đi theo phía sau hắn, hai người một trước một sau, bay theo đường thang trời. Trên đường có thấy những tiên nhân khác đang leo thang trời, tu vi tàm tạm, liền muốn học theo Mặc Ngôn, vòng quanh thang trời ngự kiếm mà đi, trong lúc nhất thời, phụ cận thang trời, chúng tiên bỏ ra tỉ thí xem ai đến trước, Nhâm Tiêu Diêu lần này hiếm thấy cùng người ngoài so pháp, chỉ đi theo bên cạnh Mặc Ngôn. Có một hai người tu vi cao hơn Mặc Ngôn, từ lâu đã vượt qua thang trời, đến quảng trường Thanh Vân môn tiếp khách, Mặc Ngôn cùng Nhâm Tiêu Diêu là người thứ bốn tới nơi. Hai người vừa tiếp đất, liền nhìn thấy một lão trung niên thân hình cao lớn, khuôn mặt bi thương đứng giữa quảng trường tiếp khách. Mặc Ngôn cùng Nhâm Tiêu Diêu đều ngẩn người, Nhâm Tiêu Diêu đi tới, hỏi: “Tiểu Mộc, sao đệ lại ở đây?” Mộc Từ Hàng vẫn chưa trả lời Nhâm Tiêu Diêu, mà đi tới phía Mặc Ngôn, đứng vững trước mặt y mười bộ có hơn. Mặc Ngôn lập tức khẩn trương hẳn lên, không nhịn được ngắt tay áo. Làm cho Thương Minh đang chiếm giữ cánh tay Mặc Ngôn, chậm rãi động động thân thể, lấy đó như đang nói, có hắn ở đây, không gì phải sợ. Trong tay áo có động tĩnh nhỏ, làm Mặc Ngôn ý thức được bản thân không chỉ có một người, y liền an tâm, nhìn lại Thanh Vân lão tổ. Dung mạo Mộc Từ Hàng cực kỳ trang nghiêm, gò má đầy đặn, hai lỗ tai rũ vai, hai mắt hơi rũ xuống, như tượng Phật từ bi. Thanh Vân lão tổ cũng vào lúc đó, nhìn vào Mặc Ngôn, bốn mắt tương giao. Bị ánh mắt của lão nhìn, làm Mặc Ngôn rất không thoải mái. Y biết người trước mặt này tội ác tày trời, nhưng ánh mắt của lão quá mức trầm ổn cùng kiên định, giống như bắn ra vạn đạo kim quang của chính nghĩa, thương tổn được tất cả bọn đạo chích. Mặc dù không thoải mái, Mặc Ngôn cũng không muốn chỉ mới liếc mắt nhìn kẻ địch đã bị thua, y bình tĩnh nhìn sang, trong lòng tuy có sóng lớn mãnh liệt, dưới đáy mắt lại không hề dao động. Song phương nhìn nhau một lát, Thanh Vân lão tổ nói: “Con trai Mặc Thăng Tà, quả nhiên như trong tưởng tượng của ta. Mộc Từ Hàng ở chỗ này chờ đợi đã lâu, xin mời.” Nhâm Tiêu Diêu đi tới, vỗ vỗ vai Thanh Vân lão tổ, nói: “Y do ta mời tới, đệ không cần phải để ý đến, ta chiêu đãi y!” Mộc Từ Hàng rất kính cẩn với Nhâm Tiêu Diêu, lùi về sau một bước, khom người nói: “Vâng, sư huynh. Có điều Hồng Thông Thiên Côn Sơn cũng ở, trước hết có phải để cho sư huynh đệ nhà họ gặp mặt hay không?” Mặc Ngôn hơi nhíu mày, nghe trong ý Thanh Vân lão tổ, Hồng Thông Thiên cũng tới? Sao lão ra ngoài được? Mộc Từ Hàng hơi nghiêng người, quả nhiên có một người đi ra từ phía sau Thanh Vân lão tổ. Người nọ thân mặc bạch y, phiêu phiêu như tiên, râu dài uy dương, nụ cười đầy mặt, không phải Hồng Thông Thiên thì là ai!! Còn đứng bên cạnh Hồng Thông Thiên, dung mạo anh tuấn, biểu hiện mệt mỏi, chính là con trai Hồng Thông Thiên, Hồng Nho Văn. Hồng Thông Thiên vuốt râu, đi tới trước mặt Mặc Ngôn cười nói: “Sư đệ, rất bất ngờ phải không? Mà ngay cả ta cũng không ngờ, có thể trong vòng năm năm, đột phá được tu vi, để cho Trảm Long Đài mở cửa thả người.” Hồng Thông Thiên đang đợi Mặc Ngôn trợn mắt ngoác mồm, vẻ mặt kinh hoảng. Nhưng đợi nửa ngày lão cũng không gặp được, chỉ thấy Mặc Ngôn trấn định tự nhiên, mỉm cười khom người: “Quả nhiên như thế, vậy ta chúc mừng sư huynh!” “Tiểu tặc!” Hồng Thông Thiên chửi bới trong lòng, nhưng bề ngoài lại ra vẻ cực kỳ vui vẻ, vuốt râu cười ha hả, nói: “Sư đệ mấy năm qua tu vi có tiến triển không?” Mặc Ngôn nói: “Xin nghe sư huynh giáo huấn, ngày đêm cần khổ, không dám dư hơi lười biếng.” Hồng Thông Thiên mắng trong lòng: Tu luyện cái rắm! Trên mặt lại làm ra nụ cười tán thưởng: “Vậy là được rồi!” Nói xong, rồi chắp tay với Mộc Từ Hàng nói: “Sinh thần Thanh Vân lão tổ vạn tuế, làm sao ta dám bế quan tu luyện không đến, đây chẳng phải là thất lễ với lão nhân gia ngài sao?” Mộc Từ Hàng phản ứng lãnh đạm, liền ngay cả Hồng Nho Văn tiến lên dập đầu, lão cũng không để ý tới. Đang khi nói chuyện Kim Tham Thương đã mang theo ba con trai cùng đám người Bạch Liên tới. Bạch Liên nhìn thấy đầu tiên là Hồng Nho Văn, Hồng Nho Văn liên tục nhìn chằm chằm vào Mặc Ngôn, nhận thấy có người đang nhìn hắn, mới quay đầu lại nhìn, thì ra là Bạch Liên, khẽ mỉm cười. Bạch Liên cũng cười với hắn, làm trái tim cả hai không khỏi đập nhanh hơn. Chúng tiên theo sát, quảng trường nhất thời náo nhiệt hẳn lên. Mặc Ngôn nhìn tình hình này: Hồng Thông Thiên sớm xuất quan, mang theo Hồng Nho Văn chạy tới Thanh Vân môn; Thanh Vân lão tổ Mộc Từ Hàng tự mình ra trước đón tiếp y, cộng thêm một Bạch Liên làm bộ làm tịch. Trong lòng thâm giác: Chuyến này cũng thật là, cực kỳ náo nhiệt à nha! _________ Chả thấy con cá nào lởn vỡn ở đây! Mọi người đoán xem là con cá nào??
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]