*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc Ngôn từ chối quả nhiên làm cho Nhâm Tiêu Diêu rất thất vọng, nhưng hắn cũng không quá để ý, hắn cùng Mặc Ngôn nói chuyện trên trời dưới biển, từ nam ra bắc, từ Tiên giới Trung thổ đến Ma giới, thậm chí còn tới Nhân giới, đều không chỗ nào không biết, hắn có tài ăn nói pha trò hài hước, tính cách vô cùng tốt, chỉ khổ cho Mặc Ngôn, cánh tay sắp muốn bị Thương Minh đùa muốn đứt.
Mặc Ngôn rất ít khi ra ngoài, nghe Nhâm Tiêu Diêu giảng giải đặc sắc từng nơi, vô cùng ngóng trông trong lòng, bỗng nhớ lại kiếp trước Nhâm Tiêu Diêu vô cớ mất tích, rốt cục nhịn không được nhắc nhở: “Đại ca ngươi vân du tứ hải là chuyện tốt, nhưng vẫn có câu thường nói, nên có tâm phòng bị người khác, còn bản thân thì phải cẩn thận.”
Nhâm Tiêu Diêu cười ha ha, không để ý cho lắm, khoát tay nói: “Đại ca đệ đạo hạnh cỡ nào, người có thể hại ta còn chưa sinh ra đâu!”
Mặc Ngôn nói: “Nếu như có kẻ ngầm mưu hại, nhân lúc đại ca không để ý, thì thật khó lòng phòng bị. Lại nói thế sự vô thường, cha ta năm đó tự phụ như vậy, ai biết sẽ có ngày tẩu hỏa nhập ma, kết quả thì chết. Có thể thấy được mọi việc không nên kiêu ngạo quá mức.”
Nhâm Tiêu Diêu không vui: “Ta kiêu ngạo thì sao nào? Chúng ta là người tu tiên, trường sinh bất tử, chính vì vài chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-tien-do/1465517/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.