Ngày tiếp theo, Hồng Thông Thiên mang theo Mặc Ngôn cùng các đệ tử Côn Sơn cáo từ, thì tuyết rơi đầy trời, rì rào vi vu, phủ khắp núi sông.
Hiên Viên đế dắt theo thê tử Miểu Miểu, tiễn Mặc Ngôn đến tận bờ biển, nhìn đại thuyền Côn Sơn giương buồm đi xa, lúc này mới không nỡ rời đi.
Hắn cũng từng giữ Mặc Ngôn lại, không bằng ở lại Hiên Viên quốc nội.
Mặc Ngôn thân là đệ tử Côn Sơn, há có lý nào được nói ở lại. Trước đó y ở lại Côn Sơn, nhiều nhất chính là vạn bất đắc dĩ, sau lại nghe nói những sự tích về tổ tiên Côn Sơn, không khỏi có khát vọng trước nay chưa từng có có thể trở lại Côn Sơn, biết được sự tích tổ tiên.
Lúc trước khi đi thì đệ tử Côn Sơn có sốt ruột, còn lúc trở về lại không sốt ruột, Hồng Thông Thiên cũng không tự thân phá băng nữa, lão ra mệnh cho đệ tử thay phiên làm chuyện này, bản lãnh chư đệ tử không bằng Hồng Thông Thiên, cho nên đại thuyền di chuyện khá chậm, một tháng sau, còn chưa ra khỏi Hải Vực Hiên Viên quốc.
Những ngày qua, Mặc Ngôn ở trên boong tàu, những gì đập vào mắt chỉ là băng biển mênh mông vô bờ, thân thuyền lướt qua giữa hai bên mặt băng trôi nổi theo gió, chim biển bay quanh kêu to, phong cảnh vô hạn.
Kiếp trước đại hôn Hiên Viên đế, tân nương bị đâm, Hiên Viên đế vô tâm chiêu đãi chúng tiên, mọi người vội vã mà tản đi.
Hồng Thông Thiên trở lại Côn Sơn, lợi dụng lý do “Trong lúc đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-tien-do/1465498/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.