Thương Minh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cần cổ thon dài của người trong ngực, khi đầu lưỡi chạm vào vết sẹo có một loại cảm giác khó có thể biết rõ.
“Mặc Ngôn… Ngươi có biết hay không, bản thân đã lao vào nguy hiểm thế nào…” Thương Minh thấp giọng thì thầm, còn người vẫn rơi vào hôn mê thì không nghe thấy.
“Thượng cổ thần chỉ nhỏ yếu, lại dám hành tẩu khắp nơi… Thực sự là… Ngốc muốn chết. ” Trong lời nói kéo theo một tia cưng chiều, một tia oán giận.
“Dám, còn dám trở về tìm ta… Còn nói muốn giúp ta… Thật không biết tự lượng sức mình.” Nếu Thương Minh không uống máu thần chỉ, cứ đè ép ** trong lòng, chỉ sợ Mặc Ngôn đã chết, còn chết trong lúc điên đảo **.
Thương Minh ôm cánh tay càng chặt, đúng vào lúc này, hắn cúi đầu nhìn người trong ngực, lần đầu tiên cảm nhận được tư vị động lòng.
Mà người trong ngực, lông mày đang cau lại, cánh môi run run, dường như đang trầm luôn trong ác mộng vĩnh viễn không tỉnh lại.
Mặc Ngôn mơ thấy ác mộng.
Trong mộng, y mơ trở về kiếp trước, Hồng Nho Văn trở mặt, Bạch Liên hung tàn.
Y bị nói xấu trộm cắp bí tịch Bạch gia, uống xuân dược rồi bị ném vào trong biển, nước chảy bèo trôi, cho rằng sẽ chết đi như thế.
Dưới biển sâu, một Cự Long huyết mâu chợt hiện ra, âm giọng trầm thấp: “Ngươi sao vậy? Muốn ta giúp gì không?”
Mặc Ngôn như nắm được nhánh cỏ cứu mạng, nắm chặt lấy lợi trảo Long.
Ngay sau đó, y bị Long thần quấn quanh, thiêu hủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-tien-do/1465497/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.