Cặm cụi viết một hồi, cuối cùng Dương Đổng Triệt cũng viết xong giấy bàn giao lại tài sản.
Nhưng hắn không vội ký tên, mà ngẩng đầu hỏi Tán Đình Mặc.
- Mày có đảm bảo là sau khi tao ký tên vào tờ giấy này, mày sẽ thả ba người bọn họ ra hay không?
Tán Đình Mặc nhìn thẳng vào mặt Dương Đổng Triệt, trên môi xuất hiện một nụ cười hoà ái.
- Đương nhiên rồi! Dù sao tao cũng không muốn giết người. Chỉ cần mày chuyển nhượng toàn bộ tài sản của mày cho tao, tao sẽ lập tức thả người.
Dường như tin tưởng vào lời Tán Đình Mặc nó.
Dương Đổng Triệt ký tên vào tờ giấy trong tay, rồi đưa nó cho Vệ sĩ bên cạnh.
Tờ giấy chuyển nhượng tài sản rất nhanh, được đưa đến tay của Tán Đình Mặc.
Anh ta sau khi xác nhận Dương Đổng Triệt thật sự đã viết giấy, bàn giao lại toàn bộ tài sản cho anh ta, thì vui vẻ mà gấp lại tờ giấy trong tay, rồi đút vào trong túi áo vest.
Dương Đổng Triệt nhìn thấy Tán Đình Mặc không có thắc mắc gì, đối với tờ giấy chuyển nhượng tài sản của mình nữa, thì liền lên tiếng thúc giục.
- Mày đã có được giấy chuyển nhượng tài sản rồi. Bây giờ, có thể thả họ ra được chưa?
Tin tưởng một kẻ giống như Tán Đình Mặc, nói lời sẽ biết giữ lời, thì là ngu.
- Được rồi! Thấy mày nôn nóng muốn cứu vợ con mày như vậy. Tao cũng không kéo dài thời gian nữa.
Dứt lời, anh ta vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-lieu-co-ngot-/3475845/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.