Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau
Trời sẩm tối, Dương Đổng Triệt làm theo yêu cầu của đám người Tán Đình Mặc.
Một mình lái xe đến điểm hẹn, theo địa chỉ mà bọn họ gửi qua tin nhắn.
Đám người Tán Đình Mặc lựa chọn một nơi hoang vu, hẻo lánh, chỉ có những ngôi nhà đã bỏ hoang từ lâu.
Làm nơi giam giữ Ỷ Thanh Lan cùng chị họ của cô.
Dương Đổng Triệt đỗ xe bên lề đường, mở cửa bước ra ngoài.
Nhưng khi hắn tới trước căn nhà hoang mà bọn họ chỉ định, thì lại phát hiện Bác Nghệ Bân cũng xuất hiện ở đấy.
Dương Đổng Triệt lạnh lùng hỏi.
- Sao cậu cũng ở đây?
Bác Nghệ Bân tuy không thích hắn cho lắm, nhưng lúc này thái độ lại khá là bình thường, khi nhìn thấy Dương Đổng Triệt.
Cũng không biết lý do là vì hắn là cấp trên của Bác Nghệ Bân, do Dương Đổng Triệt mới giao cho anh ta một vai diễn trong dự án phim lớn.
Hay là vì tình hình cấp bách trước mắt nữa.
- Bây giờ, không phải lúc để anh hỏi chuyện này. Cùng vào cứu Thanh Lan đi.
Từ việc Bác Nghệ Bân biết chuyện Ỷ Thanh Lan gặp nguy hiểm.
Dương Đổng Triệt rất nhanh liền nghĩ đến việc, có thể là đám người Trần Duẫn ngoài việc thông báo cho hắn.
Còn gọi cả Bác Nghệ Bân đến đây.
Không biết bọn chúng lại muốn giở trò gì nữa.
Dương Đổng Triệt như thế cũng miễn cưỡng, đồng ý với đề nghị của Bác Nghệ Bân.
Khi bọn hắn tiến vào bên trong nhà hoang, liền lọt vào tầm ngắm của hai tên đàn em bên cạnh Trần Duẫn, đang canh chừng ở dưới tầng trệt.
Sau khi kiểm tra và xác nhận Dương Đổng Triệt, cùng Bác Nghệ Bân không mang theo hung khí.
Thì một trong hai tên mới yên tâm mà dẫn bọn hắn lên lầu trên.
Sau một lúc rất lâu chờ đợi, đám người Tán Đình Mặc cuối cùng cũng nhìn thấy hai người đàn ông, đều yêu Ỷ Thanh Lan xuất hiện.
Quả nhiên, khác hẳn với ở dưới.
Trên lầu, số lượng Vệ sĩ được bố trí rất đông, phải tới hơn chục người.
Cũng may mà cả gia đình nhà Orla và Tán Đình Mặc đều thuộc dạng có tiền.
Bằng không, sau khi phải bồi thường tổn thất cho Tập đoàn Xuân Loan.
Bọn họ làm gì còn cái gì để nuôi Vệ sĩ nữa đâu.
Ỷ Thanh Lan trực tiếp bỏ qua chuyện Bác Nghệ Bân, cũng nghe lời đám người Tán Đình Mặc, mà chạy đến tận đây.
Từ nãy đến giờ, cô chỉ cảm thấy lo lắng, khi nghe Vệ sĩ của Tán Đình Mặc thông báo, rằng Dương Đổng Triệt sẽ đến cứu cô.
Đến khi thật sự nhìn thấy hắn xuất hiện.
Ỷ Thanh Lan có chút tức giận, khi Dương Đổng Triệt không chịu nghe lời cô.
- Đổng Triệt, tôi đã bảo anh đừng đến đây rồi cơ mà. Sao anh không nghe lời tôi?
Nhìn thấy chiếc dây thừng to lớn đang siết chặt lấy da thịt của Ỷ Thanh Lan.
Khiến cổ tay, cổ chân của cô đang dần tím đen lại.
Dương Đổng Triệt vô cùng đau lòng.
Hắn vốn muốn đến gần chỗ Ỷ Thanh Lan đang ngồi.
Nhưng Tán Đình Mặc lại bất ngờ dùng súng dí vào đầu cô, buông lời đe dọa Dương Đổng Triệt.
- Đứng lại, mày mà dám tiến thêm một bước nữa, tao bắn nát sọ của Ỷ Thanh Lan.
Dương Đổng Triệt nhìn khẩu súng, đang kề sát bên thái dương của Ỷ Thanh Lan.
Lo sợ nếu như manh động, Tán Đình Mặc sẽ thật sự nổ súng.
Nên không dám bước thêm bước nào nữa.
Nhưng vẫn dành riêng cho cô vợ nhỏ bé của mình, một sự dịu dàng độc nhất.
- Em kêu tôi làm sao có thể bỏ mặc, sự sống chết của mẹ con em được đây? Cho dù có chết, cũng là cả nhà ba người chúng ta cùng chết.
Ỷ Thanh Lan nghe Dương Đổng Triệt nói, thì không khỏi xúc động.
Một giọt nước mắt không màu, chầm chậm lăn xuống gò má xinh đẹp.
Bấy giờ, Dương Đổng Triệt mới quay sang nói với Tán Đình Mặc.
- Đồ mà chúng mày cần, tao đã mang đến đây rồi. Mau thả vợ tao cùng chị họ của cô ấy ra.
Vừa nói, hắn vừa giơ một chiếc túi nhựa màu trong suốt, đựng một tập tài liệu, cùng hai cái USB ra trước mặt Tán Đình Mặc.
Tán Đình Mặc cảm thấy bên phía Dương Đổng Triệt, bây giờ chỉ có hai người.
Còn bọn họ có trên dưới hơn chục người.
Hắn muốn cướp người từ trong tay anh ta, quả thực là rất khó.
Cho nên, liền thu súng về, mà bày ra dáng vẻ hờ hững thổi thổi nòng súng.
Sau đó, mới kiêu ngạo nói.
- Làm sao tao biết được đồ trong tay mày là thật hay giả? Mày phải đưa cái túi đó cho người của tao, để bọn tao kiểm tra trước mới được.
Dương Đổng Triệt cảm thấy, việc Tán Đình Mặc yêu cầu được kiểm tra đồ trước, là chuyện hợp tình, hợp lý.
Cũng giống như lúc hắn đi ký hợp đồng, cũng phải xem xét kỹ tài liệu trước.
Cho nên, liền đồng ý giao túi đồ trong tay cho Vệ sĩ của Tán Đình Mặc.
Trần Duẫn nhận lấy túi tài liệu từ tay Vệ sĩ, mở ra kiểm tra qua.
Bọn chúng còn chu đáo mang theo cả máy tính, để kiểm tra xem USB mà Dương Đổng Triệt mang đến, có phải thứ bọn chúng cần hay không.
Sau khi xác nhận đồ mà Dương Đổng Triệt mang đến, đúng là những thứ bọn chúng cần.
Trần Duẫn mới nhìn Tán Đình Mặc gật đầu.
Dương Đổng Triệt nhìn thấy tiểu tiết kia, lại nói.
- Bây giờ chúng mày đã có được thứ mà chúng mày cần rồi. Chúng mày đã có thể thả người ra được chưa?
Tán Đình Mặc bị Dương Đổng Triệt sai người cắt mất của quý, anh ta sớm đã hận hắn đến tận xương tủy.
Khó khăn lắm mới bắt được Ỷ Thanh Lan, đâu dễ gì thả người như vậy.
- Cứ từ từ, làm gì mà vội thế? Mấy món đồ kia chỉ là món khai vị thôi. Kịch hay còn dài.
Tán Đình Mặc nhìn lướt qua Bác Nghệ Bân, rồi lại quay sang nói với Dương Đổng Triệt.
- Mày có biết chuyện gì không? Bác Nghệ Bân, cái kẻ mà mày hết lòng bồi dưỡng, với hy vọng sau này nó có thể thay thế, vị trí của Lưu Trạch Vĩ kia...
- Nó... cũng thích vợ mày lắm đấy.
Rồi Tán Đình Mặc cầm theo khẩu súng, lại đi vòng ra phía sau lưng Ỷ Thanh Lan.
Đặt hai tay lên thành ghế gỗ, nở một nụ cười cợt nhả.
- Nhưng mà cũng đúng thôi. Ỷ Thanh Lan nhìn ngon vậy. Đến tao còn muốn có được thân thể của em ấy, thì chúng mày làm sao mà cưỡng lại được.
Tán Đình Mặc cúi người, kề sát bên tai Ỷ Thanh Lan.
Nhưng lại buông những câu nói vô liêm sỉ, với thanh âm đủ lớn để tất cả mọi người đều nghe thấy.
- Em có biết là thân thể và gương mặt này của em, có thể khiến bao nhiêu người đàn ông cam tâm, tình nguyện quỳ rạp xuống dưới chân em hay không?
Thấy Tán Đình Mặc buông lời xúc phạm Ỷ Thanh Lan.
Cả Dương Đổng Triệt lẫn Bác Nghệ Bân, đều tỏ ra vô cùng tức giận.
Cùng lúc lên tiếng nói một câu giống y như nhau.
- Câm miệng! Mày không được phép xúc phạm Thanh Lan.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau