Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau
Việc Nhạc Yên bị tai nạn, thật sự không phải do Dương Đổng Triệt làm.
Mấy tháng nay, hầu hết thời gian hắn đều dành để chăm sóc mẹ con Ỷ Thanh Lan.
Sớm đã quên mất chuyện Nhạc Yên từng hãm hại vợ của hắn.
Dương Đổng Triệt cũng chỉ vừa mới nhận được tin Nhạc Yên bị tai nạn.
Còn chưa kịp sắp xếp người vào bệnh viện xem tình hình của cô ta, thì Lưu Trạch Vĩ đã vội chạy đến đây.
Nghi ngờ hắn là người đứng sau vụ tai nạn của Nhạc Yên.
Dương Đổng Triệt biết rõ mối quan hệ giữa Lưu Trạch Vĩ và Nhạc Yên.
Có thể... Lưu Trạch Vĩ cũng giống hắn, là một người đàn ông si tình.
Dương Đổng Triệt hoàn toàn có thể hiểu, và thông cảm được đối với việc Lưu Trạch Vĩ đến chất vấn hắn.
Câu hỏi của Dương Đổng Triệt khiến Lưu Trạch Vĩ chợt khựng lại.
Bây giờ, anh ta mới chợt nhận ra.
Vì quá đau lòng khi nhìn thấy Nhạc Yên bị tai nạn rồi phải nhập viện, cho nên Lưu Trạch Vĩ có phần hấp tấp, vội vàng.
Không có bằng chứng mà đã vội chạy đến truy hỏi Dương Đổng Triệt.
Không có bằng chứng xác thực, cho dù thật sự là hắn đã hãm hại Nhạc Yên, thì Dương Đổng Triệt cũng sẽ không bao giờ thừa nhận.
Nhưng mà bây giờ đã lỡ lời nghi ngờ hắn như thế rồi.
Lưu Trạch Vĩ thật sự không nghĩ ra được cách nào, để bào chữa cho lời nói khi nãy của mình nữa.
Dương Đổng Triệt thấy anh ta im lặng không đáp, cũng không có ý định rời khỏi phòng, mà cứ đứng ở đó đắn đo suy nghĩ.
Lần này, tới lượt hắn chất vấn Lưu Trạch Vĩ.
- Đoạn camera ghi lại toàn bộ hoạt động của Tập đoàn, vào hôm vợ tôi bị người ta đẩy xuống cầu thang, là cậu đã lén xoá đi, phải không?
Từ cái hôm anh ta tới nhà tìm Ỷ Thanh Lan, là đã bị người của Dương Đổng Triệt theo dõi.
Cho nên, chuyện hắn biết Lưu Trạch Vĩ lén hủy hết chứng cứ phạm tội của Nhạc Yên, cũng chẳng có gì là lạ.
Dương Đổng Triệt biệt chuyện anh ta lén xoá đoạn ghi hình, của camera trong Tập đoàn.
Nghĩa là, hắn đã biết người hãm hại Ỷ Thanh Lan chính là Nhạc Yên.
Cho nên, chính Dương Đổng Triệt là người đã gây ra tai nạn cho Nhạc Yên.
Không thể sai!
Nghĩ thế, khuôn mặt của Lưu Trạch Vĩ lại lộ ra biểu cảm vô cùng khó coi.
- Anh đã sớm biết được toàn bộ sự thật. Cho nên, anh đã trả thù Nhạc Yên thay cho Thanh Lan bằng cách gây ra vụ tai nạn kia?
Nhạc Yên bị tai nạn, cơ thể chỉ bị thương nhẹ.
Duy chỉ có đôi mắt là bị mù vĩnh viễn.
Nếu như không tìm được giác mạc phù hợp để ghép cho Nhạc Yên.
Thì Lưu Trạch Vĩ sẽ dùng chính đôi mắt của mình, để lấy lại ánh sáng cho cô ta.
Nhớ lại bộ dạng hoảng loạn của Nhạc Yên, khi tình lại và biết bản thân bị mù.
Trong lòng của Lưu Trạch Vĩ lại quặn thắt lại.
Anh ta yêu Nhạc Yên rất nhiều!
Đừng nói chỉ là đôi mắt.
Chỉ cần Nhạc Yên có thể sống vui vẻ, khỏe mạnh.
Cho dù phải đánh đổi bằng cả mạng sống của mình, Lưu Trạch Vĩ cũng chấp nhận.
- Tôi nói rõ cho cậu biết. Tôi không phải người gây tai nạn cho Nhạc Yên, và tôi cũng không thuê ai làm việc này.
- Muốn buộc tội tôi, đợi cậu có bằng chứng xác thực đi rồi hãy nói.
Lưu Trạch Vĩ muốn buộc tội hắn như vậy.
Đã thế, Dương Đổng Triệt cũng chẳng hỏi thăm, tình hình sức khỏe của Nhạc Yên nữa.
Cho dù không phải hắn gây ra tai nạn cho cô ta.
Nhưng Dương Đổng Triệt cảm thấy Nhạc Yên bị như vậy là đáng đời.
Ai kêu cô ta dám hãm hại Thanh Lan của hắn.
Lưu Trạch Vĩ dường như vẫn không tin lời Dương Đổng Triệt nói.
Chỉ nghĩ rằng hắn đang cố tình muốn lấp liếm cho tội lỗi của mình.
Lưu Trạch Vĩ chống hai tay lên bàn làm việc, nhìn Dương Đổng Triệt bằng cặp mắt chứa đầy sự căm phẫn.
- Tôi biết Nhạc Yên đã sai khi hãm hại Thanh Lan. Nhưng anh ăn miếng trả miếng như thế này. So với Nhạc Yên, anh cũng không tốt đẹp hơn đâu.
Anh ta nghiến chặt hai hàm răng với nhau, khẳng định chắc như đinh đóng cột.
- Tôi chắc chắn sẽ tìm được bằng chứng phạm tội của anh. Tới lúc đó, xem anh còn chối được nữa hay không.
Rồi Lưu Trạch Vĩ đứng thẳng người lên, trước khi rời khỏi phòng, còn không quên nói.
- Sẵn tiện, tôi xin đơn phương chấm dứt hợp đồng. Anh có thể kiện tôi ra toà, nếu muốn.
Nếu như anh ta chấp nhận hiến đôi mắt cho Nhạc Yên, thì cũng đồng nghĩa với việc Lưu Trạch Vĩ phải từ bỏ nghiệp diễn.
Với lại, Lưu Trạch Vĩ không muốn làm việc dưới quyền, của người đã hãm hại người anh ta yêu.
Lưu Trạch Vĩ vừa rời khỏi phòng, khoé miệng Dương Đổng Triệt liền lộ ra một nụ cười khẩy.
Xong, lại có chút gì đó bất lực.
Hình như hắn nhìn thấy sự si tình của mình, ở trong hình hài của Lưu Trạch Vĩ.
Phải, đàn ông một khi đã yêu vào rồi, thì đều trở nên mù quáng.
Họ có thể điên loạn, cục cằn, trẻ con, hay thậm chí là tự biến mình thành kẻ ngốc, chỉ vì người mình yêu.
Rõ ràng là Nhạc Yên động vào Ỷ Thanh Lan trước.
Dương Đổng Triệt còn chưa kịp xử lý cô ta.
Thế nào mà Lưu Trạch Vĩ lại chạy đến đây, rồi làm như Nhạc Yên là người vô tội, và hắn đang bắt nạt cô ta.
Đúng là anh ta yêu Nhạc Yên đến điên mất rồi mà.
Nhưng dù sao người gây ra tai nạn cho Nhạc Yên, cũng không phải là Dương Đổng Triệt.
Hắn chẳng việc gì phải sợ Lưu Trạch Vĩ sẽ điều tra ra chuyện gì cả.
Ỷ Thanh Lan không muốn Dương Đổng Triệt làm chuyện phạm pháp.
Nhạc Yên bị tai nạn, coi như là ông trời đã thay hắn trừng trị cô ta.
Dương Đổng Triệt cũng không có ý định làm gì cô ta nữa.
Gạt bỏ chuyện liên quan đến Nhạc Yên cùng Lưu Trạch Vĩ ra sau đầu.
Hắn quay lại tiếp tục xem hồ sơ mà cấp dưới gửi lên, đang chất đầy ở trên bàn làm việc.
[...]
Tan làm, Dương Đổng Triệt hí hửng rời khỏi phòng làm việc.
Vậy là hắn lại sắp được về nhà với vợ con của mình rồi.
Chỉ là... khi Dương Đổng Triệt ra tới bãi đỗ xe, thì lại nhận được một cuộc điện thoại, đến từ một số máy lạ.
Hắn có chút nghi hoặc, nhưng vẫn quyết định bắt máy.
Ở đầu dây bên kia, vang lên giọng nói của một người đàn ông lạ.
- Vợ con mày đang ở trong tay bọn tao. Muốn Ỷ Thanh Lan toàn mạng, thì mau mang toàn bộ chứng cứ bất lợi cho Orla, Trần Duẫn và Tán Đình Mặc tới đây.
- Còn không thì... chờ mà nhặt xác Ỷ Thanh Lan cùng chị họ của nó đi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau