Chương trước
Chương sau
Cô nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình, như sợ chỉ cần thả lỏng một chút, Ỷ Thanh Lan sẽ lập tức biết mất.

Một lát sau, cũng như ngày hôm qua, cô chủ động rút tay về.

Nhưng thái độ đối với Dương Đổng Triệt, đã không còn lạnh lùng như trước nữa.

- À... ờ... chuyện đó để nói sau đi. Hình như con đói rồi!

Lần này, Ỷ Thanh Lan thật sự lúng túng.

Rõ ràng lập trường ban đầu của cô, khi bước vào trong ngôi biệt thự mới của hắn, đã bị Dương Đổng Triệt làm lung lay.

Trước kia, Ỷ Thanh Lan không muốn tha thứ cho hắn, một phần đúng là do sự hiện diện của mẹ con Giang Hạ Trúc.

Nhưng hiện tại, giữa cô và Dương Đổng Triệt đã không còn người nào cản trở nữa.

Vấn đề chỉ nằm ở cô và hắn thôi.

Ỷ Thanh Lan vốn cũng chẳng phải một cô gái tài giỏi, nổi tiếng gì cả.

Có được một người chồng vừa giàu có, tài giỏi, đẹp trai, lại chung thuỷ như thế này.

Cô còn mong gì nữa?

Trên đời này vốn không ai hoàn hảo.

Khuyết điểm của Dương Đổng Triệt chỉ là gia trưởng, ích kỷ, cuồng chiếm hữu.

Đúng là hắn từng bạo hành cô.

Nhưng nghĩ lại thì lời Dương Đổng Triệt nói cũng không hề sai.

Những lần hắn cưỡng bức Ỷ Thanh Lan.

Đều xuất phát từ chuyện hắn hiểu nhầm, cô có tình ý với người đàn ông khác.

Còn bình thường, tuy là ngoài miệng Dương Đổng Triệt toàn nói lời khó nghe.

Nhưng hành động lại luôn trái ngược với lời nói.

Nếu hắn không phải người đàn ông tốt.

Thì sao lại giúp Ỷ Thanh Lan xử lý đám người Tán Đình Mặc kia chứ?

Nếu Dương Đổng Triệt không phải người đàn ông tốt.

Thì đã chẳng nâng đỡ cô trong công việc.

Còn đưa cả thẻ ngân hàng cho Ỷ Thanh Lan, nói cô muốn rút bao nhiêu cũng được.

Ngoài miệng thì nói cô thâm độc, âm mưu leo lên giường của hắn, để được gả vào hào môn.

Nhưng nếu đã để cô thoải mái tiêu tiền của hắn.

Thì rõ là Dương Đổng Triệt không chê Ỷ Thanh Lan là cô vợ thực dụng.

Hơn nữa, hắn cũng đã hứa sẽ thay đổi.

Sẽ không bao giờ làm cô tổn thương nữa.

Trên đời này, liệu có bao nhiêu người đàn ông có thể sẵn sàng, vì Ỷ Thanh Lan cô mà thay đổi?

Mà đó lại là một người đàn ông trước giờ luôn cao ngạo, không dễ gì chịu cúi đầu trước người khác.

Hay là... cô cứ thử tha thứ cho Dương Đổng Triệt một lần.

Nếu như hắn vẫn ngựa quen đường cũ, thì lúc ấy Ỷ Thanh Lan ly hôn hắn cũng không muộn?

Nhưng mà chuyện này để sau mới nói.

Dù sao từ giờ đến lúc con của cô và Dương Đổng Triệt, được một tuổi cũng còn lâu.

Với lại, hôm qua Ỷ Thanh Lan mới khẳng định đã hết yêu hắn xong.

Bây giờ, đã vội vàng đồng ý tha thứ cho Dương Đổng Triệt, chẳng khác nào cô đang tự vả.

Mà còn phải để xem thái độ của hắn thời gian sắp tới, xem như thế nào đã rồi mới tính.

Thấy thái độ của cô hôm nay, không còn thẳng thừng cự tuyệt Dương Đổng Triệt như mọi khi nữa.

Lại còn cố tình lảng tránh vấn đề mà hắn đang nói.

Dương Đổng Triệt dám chắc, Ỷ Thanh Lan đã có phần nào đấy xiêu lòng rồi.

Như vậy, không phải phần trăm cơ hội mà cô đồng ý tha thứ cho hắn, đang dần tăng lên rồi hay sao?

Chỉ nghĩ đến đây thôi, là Dương Đổng Triệt cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Cũng không có ý định tiếp tục đề cập đến vấn đề, mà hiện tại Ỷ Thanh Lan không muốn nghe.

Dương Đổng Triệt cũng lập tức hướng đến chuyện mà cô vừa gợi ý.

- Con đói rồi sao? Vậy hôm nay mẹ con em muốn ăn trưa ở nhà hàng, hay là về nhà ăn đây?

Ỷ Thanh Lan đưa tay đặt lên phần bụng đã nhô cao.

Hiện tại, cô thật sự cũng cảm thấy đói bụng.

Chứ không phải chỉ vì muốn đối phó với hắn nên mới nói dối.

- Về nhà ăn đi. Ở nhà tôi cảm thấy thoải mái hơn.

- Đều nghe em.

[...]

Buổi tối, sau khi dùng bữa xong, Ỷ Thanh Lan ngồi trên phòng ngủ ăn trái cây.

Dương Đổng Triệt nói buổi tối ăn ổi, bưởi, dưa hấu không chỉ tốt cho bà bầu, mà còn có tác dụng làm đẹp da.

Nên đặc biệt tự tay gọt vỏ rồi mang lên phòng cho cô.

Ỷ Thanh Lan vừa thưởng thức dưa hấu ngọt lịm, vừa cầm điện thoại mà Dương Đổng Triệt mới mua cho cô, vào ứng dụng Wechat.

Lại nhìn thấy tin nhắn mà Bác Nghệ Bân gửi cho mình cách đây 5 ngày.

Chính là vào cái hôm Ỷ Thanh Lan đi tìm Phó Kiến Đằng.

“Thanh Lan, em có thật sự đang ở trong một cuộc hôn nhân hạnh phúc hay không?”

Đọc được dòng chữ trên màn hình cảm ứng, đôi mày lá liễu lập tức nhíu lại.

Tầm nhìn rời khỏi chiếc điện thoại, Ỷ Thanh Lan nhất thời lại có chuyện phải suy nghĩ.

Tại sao Bác Nghệ Bân tự nhiên lại hỏi cô như vậy?

Chẳng lẽ... anh ta đã biết được chuyện gì đó, về mối quan hệ giữa cô và Dương Đổng Triệt rồi sao?

“Sao tự nhiên anh lại hỏi vậy?”

Mặc dù đã qua nhiều ngày rồi, nhưng theo phép lịch sự, Ỷ Thanh Lan vẫn nhắn lại cho Bác Nghệ Bân một tin.

Với lại, cô cũng muốn hỏi cho rõ chuyện này.

Tin nhắn vừa được gửi đi, thì cũng đúng lúc Dương Đổng Triệt từ bên phòng làm việc quay trở lại.

Ỷ Thanh Lan đặt điện thoại xuống mặt tủ cạnh đầu giường, quay ra nhìn hắn.

Dương Đổng Triệt chậm rãi bước tới, ngồi xuống mép giường bên kia, ngập ngừng một chút rồi mới dám nói.

- Ừm... có thể cho tôi nói chuyện với con một chút được không?

Bởi vì lúc trước, từng ngăn cấm Ỷ Thanh Lan mang thai, cho nên bây giờ hắn ít nhiều vẫn còn tự dằn vặt bản thân.

Cảm thấy bù đắp cho đứa trẻ trong bụng cô, bao nhiêu cũng đều là không đủ.

Dương Đổng Triệt xem trên mạng, thấy người ta bảo khi em bé còn nằm trong bụng mẹ.

Nếu nó được nghe ba trò chuyện với nó, sẽ đem lại rất nhiều lợi ích.

Trong đó, phải kể đến lợi ích là có thể thiết lập mối quan hệ ba con thân thiết.

Nếu như mỗi ngày được trò chuyện với ba, thì khi sinh ra đứa bé sẽ nhanh chóng, nhận biết được giọng nói của ba nó.

Ỷ Thanh Lan đương nhiên cũng hiểu rõ những lợi ích, khi để người ba trò chuyện với thai nhi.

Bởi vì cô cũng đã từng tìm hiểu vấn đề này rồi.

Dương Đổng Triệt chính là ba của đứa bé trong bụng cô.

Nghe hắn nói muốn được nói chuyện với con, Ỷ Thanh Lan làm sao có thể từ chối được chứ?

- Anh đến gần một chút. Vậy thì con mới nghe thấy giọng nói của anh.

Thấy cô tạo điều kiện cho mình như vậy.

Dương Đổng Triệt liền lấy đó làm vui mừng, vội vàng bò lại chỗ Ỷ Thanh Lan đang ngồi, với vẻ mặt đầy phấn khích.

Cô chống hai tay xuống ga giường làm điểm tựa, thoải mái để cái bụng lộ ra trước mắt hắn.

Dương Đổng Triệt vươn tay chạm vào phần bụng nhô cao của Ỷ Thanh Lan.

Nhẹ nhàng vỗ về, như chỉ sợ làm đứa bé trong bụng cô bị đau.

Không chỉ dừng lại ở việc sờ, hắn còn cúi rạp người xuống, áp tai vào bụng bầu, nhẹ nhàng nói.

- Con yêu ơi! Con có nghe thấy ba nói gì không con? Con ở trong đấy nhớ hấp thụ đủ dưỡng chất, phát triển khỏe mạnh, để sớm ngày ra ngoài gặp ba mẹ nha.

Nhìn thấy Dương Đổng Triệt yêu thương con của cô và hắn như vậy.

Ỷ Thanh Lan cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Trước đây, cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày, hắn sẽ đón nhận đứa trẻ trong bụng cô như bây giờ.

Dương Đổng Triệt cảm nhận được, bụng bầu rung nhẹ sau câu nói của hắn.

Liền càng thêm vui vẻ mà ngẩng đầu nói với Ỷ Thanh Lan.

- Hình như con nghe thấy lời tôi nói. Hình như nó vừa đạp phải không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.