Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau
Quay lại nhìn một bàn ăn thịnh soạn, do chính cô và hắn tạo ra.
Ỷ Thanh Lan bỏ ăn, Dương Đổng Triệt căn bản cũng cảm thấy nuốt không trôi.
Hắn bắt đầu tự mình cất thức ăn vào tủ lạnh, dọn dẹp bát đũa.
Thì ra... trước đây cô đều lủi thủi cùng Hầu gái, dọn dẹp nhà bếp như thế này.
Chẳng những thế, Ỷ Thanh Lan còn phải hứng chịu biết bao nhiêu, là những lời chê bai của Dương Đổng Triệt nữa chứ.
Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, hắn chắc chắn sẽ không bao giờ đối xử tệ với cô như trước kia.
Sau khi bếp núc đã được dọn dẹp ngăn nắp, đâu vào đấy.
Dương Đổng Triệt mới nhấc chân đi lên lầu, bước vào trong phòng ngủ.
Đóng cửa phòng cẩn thận, hắn quay lại nhìn Ỷ Thanh Lan đang nằm trên giường.
Mặc dù cô đang nhắm mắt, nhưng Dương Đổng Triệt lại đoán được là cô căn bản chưa ngủ.
Hắn đã quá hiểu con người Ỷ Thanh Lan.
Sau mỗi trận cãi vã, cô không thể nào đi vào giấc ngủ nhanh như vậy.
Nhưng Dương Đổng Triệt cũng không có ý định đả động gì đến Ỷ Thanh Lan.
Mà lặng lẽ bước đến chỗ ghế dài, được đặt ngay bên cạnh giường ngủ mà nằm xuống.
Hắn đoán không sai!
Ỷ Thanh Lan thật sự chưa hề ngủ.
Hơn nữa, cô còn biết Dương Đổng Triệt đã bước vào trong phòng, nhưng lại cố tình giả vờ ngủ.
Đâu đấy có một giọt nước mắt, tràn ra khỏi viền mắt rõ ràng đang khép kín, chầm chậm thấm vào gối mềm.
[...]
Hôm sau, khi từ Cục Cảnh sát trở về nhà, cùng Dương Đổng Triệt ngồi trong xe hơi, Ỷ Thanh Lan tự nhiên lại nói.
- Lâu rồi tôi không về thăm ba và anh Tú. Anh có thể đưa tôi về thăm họ không?
Hắn nhìn ra được thái độ của cô vẫn lạnh nhạt giống như tối qua.
Ngay cả lúc nói chuyện cũng không nhìn Dương Đổng Triệt lấy một cái.
Có thể người ta nói đúng!
Mỗi chúng ta sau khi đã có con, thì đều hướng về gia đình, biết trân trọng những người thân của mình nhiều hơn.
Dương Đổng Triệt đương nhiên, không phản đối đề xuất của Ỷ Thanh Lan.
Ngược lại, còn vui vẻ nói.
- Vậy chúng ta ghé qua siêu thị một lát nhé? Về thăm ba sao có thể đi tay không được chứ.
Thú thật thì từ lúc Ỷ Thanh Lan dọn đến, ở tại biệt thự của nhà họ Dương, cho đến khi cô kết hôn với hắn.
Dương Đổng Triệt chưa từng đến nhà của ba cô.
Lần này, hắn cũng muốn đến chơi cho biết.
Ỷ Thanh Lan im lặng không nói gì, đồng nghĩa với việc để Dương Đổng Triệt đưa cô đến siêu thị trước.
Đến nơi, hắn tháo dây an toàn, rồi mới nói với cô.
- Em cứ ngồi trên xe đợi là được rồi! Để tôi đi mua đồ cho. Yên tâm! Tôi cũng là đàn ông, sẽ biết đàn ông thích gì.
Dứt lời, Dương Đổng Triệt lập tức mở cửa xe bước xuống, một mạch đi vào siêu thị.
Siêu thị ở ngay bên cạnh trung tâm thương mại, hắn muốn mua gì cũng tiện.
Dương Đổng Triệt đến siêu thị mua trái cây nhập khẩu, vài chai rượu vang cao cấp, nước tăng lực hồng sâm.
Lại ghé qua trung tâm thương mại mua ít đồ, rồi mới quay lại chỗ đỗ xe.
Dương Đổng Triệt để Vệ sĩ đem đồ đặt vào trong cốp xe, còn mình thì lại ngồi vào vị trí bên cạnh Ỷ Thanh Lan ở trong xe hơi.
- Em chờ tôi có lâu không?
Cô lạnh lùng liếc hắn một cái, rồi lại nhìn đoạn đường phía trước qua tấm kính của xe hơi.
- Không lâu.
Dương Đổng Triệt là đi mua đồ cho ba và anh trai cô.
Ỷ Thanh Lan làm sao mà trách hắn được.
Cô cũng không hỏi hắn mua những thứ gì.
Bởi vì dù sao cũng là tiền của Dương Đổng Triệt bỏ ra.
Ỷ Thanh Lan cũng không dám ý kiến.
Mấy chiếc xe hơi từ từ lăn bánh đi về phía trước, đi mãi mới đến được một khu nhà cấp bốn ở ngoại thành.
Xe của Dương Đổng Triệt dừng lại theo sự chỉ dẫn của Ỷ Thanh Lan.
Hắn chủ động mở cửa bước xuống xe, âm thầm đánh giá một ngôi nhà nhỏ đã cũ, mà cô nói đó là nhà của ba mình.
Rồi đi vòng sang phía bên kia của xe hơi, để Vệ sĩ mở cửa xe cho Ỷ Thanh Lan.
Dương Đổng Triệt cẩn thận vươn tay đỡ cô xuống.
Ỷ Thanh Lan vì không muốn người ngoài nhìn thấy, dáng vẻ thờ ơ của mình đối với hắn, rồi lại bàn tán linh tinh.
Nên cũng miễn cưỡng vịn vào tay Dương Đổng Triệt mà bước ra ngoài.
Bởi vì ngoài cổng căn bản, lại không có lắp chuông cửa.
Mà cửa cổng cũng không khoá.
Nên Dương Đổng Triệt để Vệ sĩ lấy đồ ra từ trong cốp xe.
Còn bản thân thì đỡ Ỷ Thanh Lan đi vào trong nhà.
Lúc bấy giờ, Ỷ Tấn Tài đang chăm sóc mấy chậu hoa nhỏ trước sân.
Nhìn thấy hắn đưa cô về thăm, thì rất vui mừng.
Tuy nhiên, cũng bởi vì chuyện Dương Đổng Triệt bị dính phốt sàm sỡ Thực tập sinh.
Ông lại không biết chuyện hai cô gái, trực thuộc Tập đoàn Xuân Loan bị bêu riếu ở ngoài đường.
Là thật sự tính kế với cậu con rể này của ông, hay là hắn đang lạm dụng chức quyền để tẩy trắng cho mình.
Cho nên, Ỷ Tấn Tài cũng không thèm chào đón Dương Đổng Triệt, mà chỉ chăm chú vào con gái cưng của mình.
Nhìn thấy Ỷ Thanh Lan hôm nay lại mặc đầm bầu.
Khiến ông không thể không để ý, đến cái bụng đã nhô lên của cô.
Nhưng Ỷ Tấn Tài còn chưa kịp hỏi cho ra nhẽ, thì Ỷ Thanh Lan đã vội vàng bước đến, ôm chầm lấy ông.
Cô bây giờ cứ như trẻ nhỏ, ra sức làm nũng với ba mình.
Nỗi nhớ người thân hoà với sự tủi thân, vì những chuyện xảy ra bao nhiêu ngày tháng qua.
Khiến Ỷ Thanh Lan không kìm được mà rưng rưng hai hàng nước mắt, nghẹn ngào gọi.
- Ba...
Ỷ Tấn Tài nghe thấy tiếng nức nở của đứa con gái trong lòng.
Ông dịu dàng vươn tay vuốt tóc cô, chậm rãi trả lời.
- Ba đây...
Đợi Ỷ Thanh Lan có thể bình tĩnh trở lại, ông mới kéo cô ra khỏi người mình, tỉ mỉ lau nước mắt cho cô, rồi ân cần hỏi han.
- Nói ba nghe, làm sao mà con lại khóc? Có phải thằng Triệt nó lại bắt nạt con không?
Ỷ Thanh Lan bây giờ mới quay lại nhìn Dương Đổng Triệt, đang đứng phía sau lưng mình, rồi lại nhìn Ỷ Tấn Tài lắc lắc đầu.
- Không có. Là do con nhớ ba quá thôi! Cũng phải mấy tháng rồi con không gặp ba còn gì.
Ỷ Tấn Tài nhìn cô cười hiền.
- Chỉ có thế thôi mà đã mít ướt như thế sao? Làm ba còn tưởng là có chuyện gì. Xem ra... nha đầu như con, mãi vẫn chẳng chịu lớn gì cả.
Rồi ông lại hỏi thêm.
- Nói ông già này nghe xem, hôm nay con mang cháu ngoại về thăm ta phải không?
Dương Đổng Triệt nãy giờ im lặng, lúc này liền chen vào cuộc nói chuyện giữa cha con Ỷ Tấn Tài.
- Dạ con chào ba! Con xin lỗi vì vợ con mang thai đến nay đã gần 5 tháng, mà bây giờ con mới đưa cô ấy về thăm ba được ạ.
Rõ ràng hắn đang nói chuyện với ba vợ của mình, nhưng ông lại chẳng tiếp chuyện Dương Đổng Triệt, mà tiếp tục hỏi Ỷ Thanh Lan.
- Cái bụng đã lớn thế rồi sao? Con nói xem, cháu ngoại của ba là trai hay gái?
Ỷ Thanh Lan đặt tay lên bụng mình, trên môi bỗng chốc xuất hiện một nụ cười hạnh phúc, vì biết mình sắp được làm mẹ.
- Dạ thưa ba, là một thằng cu.
Ỷ Tấn Tài thật sự cảm thấy rất vui và hạnh phúc, khi con gái của ông đang mang trong mình, cháu đích tôn của nhà người ta.
Chỉ cần Ỷ Thanh Lan thuận lợi sinh đứa con này ra, chắc chắn người nhà họ Dương cũng sẽ coi trọng cô hơn.
Và Dương Đổng Triệt có thể sẽ không giở thói trăng hoa nữa, sẽ yêu thương cô nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, Ỷ Tấn Tài lại buông lời trêu đùa con gái của mình.
- Coi kìa... coi cái vẻ mặt hớn hở của con kìa.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau