Dương Đổng Triệt chợt phát hiện ra, nước mắt của cô rơi mỗi lúc một nhiều, khiến hắn không có cách nào lau hết được.
Rõ ràng Ỷ Thanh Lan đang khóc, nhưng trên môi lại xuất hiện một nụ cười.
Nhưng nó vốn dĩ lại không phải, một nụ cười chứa đựng sự hạnh phúc.
Đúng, hiện bây giờ cô đang rất rất đau!
Là đau ở trái tim trong ngực trái.
Cảm xúc trong lòng Ỷ Thanh Lan bây giờ, khó lòng mà tả hết được.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Dương Đổng Triệt bằng đôi mắt ngập nước, vành môi run rẩy khó khăn nói ra từng từ.
- Đổng Triệt, anh có biết viễn cảnh của ngày hôm nay, trước kia ngay cả trong giấc mơ, tôi cũng chưa từng dám mơ đến hay không?
Đúng thế!
Ngày trước, Ỷ Thanh Lan chưa từng nghĩ sẽ có một ngày.
Dương Đổng Triệt chấp nhận để cô sinh con cho hắn, chăm sóc cô từng chút một.
Ôm cô vào trong lòng, cùng cô nấu ăn, cùng cô đi mua sắm.
Nhưng đến ngày hôm nay, cảnh tượng mà Ỷ Thanh Lan ngay cả nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ đến, lại xảy ra ngay trước mắt mình.
Thì cô lại không thật sự cảm thấy hạnh phúc.
Có lẽ một người một khi đã phải hứng chịu quá nhiều tổn thương.
Thì cho dù sau đó có được bù đắp bao nhiêu.
Cũng rất khó để họ có thể trở về dáng vẻ hồn nhiên, vui tươi giống như ngày đầu tiên.
- Tại sao vậy? Tại sao khi tôi có đủ can đảm để đứng trước mặt anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-lieu-co-ngot-/3475825/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.