Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau
- Này, Ỷ Thanh Lan. Em có phải là chó hay không mà tính cắn tôi thế hả?
Hắn đối với cô bây giờ chính là đánh không đi, mắng cũng không rời.
Nào có thể dễ dàng nổi nóng, chỉ vì câu nói “tôi ghét anh” thoát ra từ miệng Ỷ Thanh Lan.
Trong khi da mặt Dương Đổng Triệt vốn rất dày.
Ngay cả khi dư luận đồn đại những thông tin không hay về mình, hắn cũng chẳng buồn lên tiếng đính chính nữa kia mà.
Dương Đổng Triệt bày ra vẻ mặt nham nham, nhở nhở.
Lại hỏi cô một câu.
- Em có ghét tôi nhiều lắm không?
Ỷ Thanh Lan đã bực mình lắm rồi, thế mà hắn còn cố tình bày ra vẻ mặt thế kia, là cố tình muốn trêu tức cô sao?
Đã thế, cô càng không nhân nhượng mà nói.
- Tôi mà là chó thì anh cũng không khá hơn đâu.
Rồi Ỷ Thanh Lan lại như thể muốn hét vào mặt Dương Đổng Triệt.
- Bà đây rất rất ghét anh! Anh đã nghe rõ chưa?
Hắn hơi nghiêng đầu, nhăn mặt vì hành động của cô, nhưng lại vẫn không biết liêm sỉ mà đáp.
- Phải phải, em là chó, tôi cũng là chó. Vừa xứng một đôi.
- Mà... hôm trước em nói rằng bản thân thà yêu chó cũng không yêu tôi. Vậy bây giờ tôi là chó rồi, em như vậy tiếp tục yêu tôi đi.
- Cổ nhân lại có câu “ghét của nào, trời trao của ấy”. Bảo sao em lại yêu tôi.
Tại sao Ỷ Thanh Lan lại có cảm giác, là từ sau khi Dương Đổng Triệt nói yêu cô.
Hắn càng ngày càng ngang ngược hơn lúc trước thế nhỉ?
Những lời khó như thế kia, mà hắn cũng nghĩ ra để phản bác cô cho bằng được, thì Ỷ Thanh Lan cũng phải đến quỳ lạy Dương Đổng Triệt.
- Anh...
Cô còn định tiếp tục cãi lý với hắn.
Nhưng ánh mắt vô tình nhìn ra ngoài cửa phòng, bắt gặp Giảng viên diễn xuất, Đạo diễn, biên kịch...
Còn có cả Bác Nghệ Bân, không biết đã đứng ở trước cửa từ lúc nào.
Làm cho Ỷ Thanh Lan xấu hổ đến đỏ mặt.
Hận không thể ngay lập tức đạo một cái hố mà chui xuống.
- Này, em sao thế? Sao tự nhiên lại ngây người ra vậy?
Dương Đổng Triệt nhìn thấy cô tính nói gì với hắn, nhưng tự nhiên lại thôi không nói.
Còn đứng đực mặt ra, liền có chút khó hiểu.
Hỏi nhưng cũng không thấy Ỷ Thanh Lan trả lời.
Hắn bèn xoay người lại, nhìn về hướng mà cô đang nhìn.
Chính hắn cũng phải giật mình, khi nhìn thấy đám người Bác Nghệ Bân, đang đứng nhìn Dương Đổng Triệt và cô.
Hắn đưa tay lên che miệng ho khan một tiếng, phá vỡ bầu không khí gượng gạo, rồi lạnh lùng nói.
- Mọi người đứng ở đó làm gì? Còn không mau vào trong này đi?
Nghe hắn nói, đám người kia bấy giờ mới lũ lượt kéo nhau vào trong phòng, chào hỏi Dương Đổng Triệt.
Để góp phần làm cho không khí trong phòng được tự nhiên hơn.
- Chào Chủ tịch!
Tầm nhìn của Dương Đổng Triệt lướt qua người Bác Nghệ Bân, rồi nói với Giảng viên.
- Ắt hẳn mọi người cũng biết Thanh Lan là vợ tôi. Chúng tôi cũng đã thân mật vô số lần, chỉ là chưa có lần nào tôi cưỡng hôn vợ tôi cả.
- Cho nên, hôm nay vẫn phải nhờ Giảng viên Châu chỉ dẫn cho tôi. Để đến khi khai máy, vợ chồng tôi có thể bắt cặp với nhau được ăn ý.
Ách!
Nghe mấy lời thoát ra từ miệng của hắn, Ỷ Thanh Lan âm thầm giễu cợt trong lòng.
Chẳng phải cái hôm Phó Kiến Đằng đề nghị, muốn tập luyện cảnh hôn với cô.
Khi trở về Dương Đổng Triệt ép cô vào một góc tường, rồi cưỡng hôn cô sao?
Ngay đến cái việc cưỡng ép cô quan hệ tình dục, hắn còn đã từng làm rồi.
Chứ đừng nói chỉ là cưỡng hôn không thôi.
Bây giờ, hắn lại ở đây nói ra đề xuất này.
Đúng thật là không biết ngượng miệng mà.
Ỷ Thanh Lan như đi guốc trong bụng Dương Đổng Triệt.
Cô lại còn không biết hắn cố tình đưa ra đề nghị này.
Chỉ nhằm một mục đích, đó là được hôn môi cô hay sao?
Thế nhưng... điều Dương Đổng Triệt nói ra đều dựa trên tính chất công việc.
Ỷ Thanh Lan khó lòng mà từ chối.
Dương Đổng Triệt vốn biết rõ Bác Nghệ Bân thích cô.
Hắn cố tình sắp xếp để anh ta đảm nhận vai diễn Cố Lãng, thay cho Tán Đình Mặc.
Một là vì muốn Bác Nghệ Bân trong quá trình diễn tập, cũng như quay phim.
Sẽ phải tức điên, lên khi nhìn thấy hắn thân mật với Ỷ Thanh Lan.
Còn hai là khi Bác Nghệ Bân thủ vai diễn phản diện.
Anh ta buộc phải thể hiện, những mặt tính cách xấu xa của nhân vật Cố Lãng.
Dương Đổng Triệt chính là muốn Ỷ Thanh Lan, tận mắt nhìn thấy sự tàn ác của nhân vật Cố Lãng, thông qua diễn xuất của Bác Nghệ Bân.
Có những người đong vai diễn phản diện, thường khiến cho người xem phải ghét bỏ.
Hắn muốn tốt nhất là Ỷ Thanh Lan sẽ ghét bỏ Bác Nghệ Bân.
Không thì chí ít cũng không được, thân thiết với anh ta giống như trước nữa.
- Chủ tịch Dương muốn làm thế nào thì làm thế ấy. Tôi không có ý kiến.
Chỉ đợi câu này từ Giảng viên.
Dương Đổng Triệt ở trước mặt nhiều người, lại không chút e ngại mà dùng đôi tay rắn chắc của mình, bế bổng Ỷ Thanh Lan lên theo kiểu công chúa.
Xoay người đi tới chiếc bàn lớn phủ một lớp vải lụa, là đạo cụ để tập luyện diễn xuất.
Bất ngờ bị bế thốc lên, Ỷ Thanh Lan vừa hốt hoảng lại vừa xấu hổ.
Nhưng vẫn phải vòng hai tay túm lấy cổ của hắn, vì sợ sẽ bị té ngã.
Trước mặt nhiều người, cô không dám to tiếng.
Vì sợ nếu bây giờ để bọn họ biết, chuyện cô cùng Dương Đổng Triệt sắp ly hôn, thì thật sự rất phiền phức.
Nên chỉ dám nhỏ giọng nói vào bên tai hắn.
- Anh lại muốn bày trò gì nữa đây?
Hắn đặt cô nằm lên mặt bàn, còn bản thân chống hai tay xuống hai bên người Ỷ Thanh Lan.
Như sắp sửa muốn đè xuống cơ thể nhỏ bé của cô.
Cũng cúi đầu thì thầm to nhỏ với cô.
- Bày trò gì đâu. Phó Kiến Đằng muốn luyện tập kỹ năng hôn môi em, tôi cũng muốn.
Nhìn thấy Dương Đổng Triệt cùng Ỷ Thanh Lan thân mật với nhau.
Trong lòng Bác Nghệ Bân quả nhiên vô cùng khó chịu.
Không giống như Phó Kiến Đằng, Bác Nghệ Bân chưa từng bảo cô, nên ly hôn với Dương Đổng Triệt.
Thậm chí, đến giờ phút này, cũng chưa một lần nào Bác Nghệ Bân, thổ lộ tình cảm với Ỷ Thanh Lan.
Anh ta chỉ luôn đi theo phía sau, âm thầm che chở và bảo vệ cho cô.
Chỉ là... Bác Nghệ Bân thật không hiểu nổi.
Tại sao sau từng ấy chuyện, mà cô vẫn không chịu ly hôn với Dương Đổng Triệt.
Phải nhìn người mình thích, ôm ấp người đàn ông khác ngay trước mặt mình, cảm giác thật không dễ chịu.
Nhưng nếu như bây giờ anh ta tự tiện rời khỏi phòng, người khác sẽ nghi ngờ rằng Bác Nghệ Bân, có tình ý với Phu nhân của Chủ tịch.
Cho nên chỉ có thể quay mặt sang hướng khác.
Cố gắng loại bỏ sự tò mò, về việc làm sắp diễn ra giữa Ỷ Thanh Lan và Dương Đổng Triệt, ra khỏi suy nghĩ.
- Không... không được...
Nghĩ đến chuyện cô và hắn sắp tập dượt cảnh cưỡng bức.
Ỷ Thanh Lan sợ rằng hai người động mạnh, sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng mình.
Liền tỏ ra hốt hoảng, vội vàng đưa hai tay lên chặn trước ngực hắn.
Rõ ràng Dương Đổng Triệt biết rõ, lý do Ỷ Thanh Lan phải gấp gáp muốn ngăn hắn lại.
Thực tế, chỉ là vì không muốn thân mật với hắn.
Nhưng vẫn cố tình giả vờ như không hiểu gì.
Hắn nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ bé, trắng nõn đang đặt trên ngực mình.
Rồi lại chuyển ánh nhìn về khuôn mặt, đang lộ rõ sự bất ổn của cô, chậm rãi hỏi.
- Tại sao lại không được?
Hai mắt Ỷ Thanh Lan đảo qua đảo lại, đắn đo suy tính một hồi.
Cuối cùng, cũng nghĩ ra được một lý do để chống đối.
- Tôi... hôm nay tôi mệt. Với lại, anh cũng đâu phải chưa từng cưỡng bức tôi. Chúng ta vốn đâu cần phải tập thử đâu, đúng không?
Một khi đã đánh rơi liêm sỉ rồi, thì Dương Đổng Triệt cũng không có ý định tìm lại.
Giọng nói của hắn vẫn đều đều vang lên bên tai cô.
- Mấy tháng qua không được em chăm sóc chuyện chăn gối, tôi đã quên mất tôi từng cưỡng bức em ra sao rồi.
- Chúng ta... vẫn là nên thực hành lại để khơi gợi lại ký ức.
Mọi lý lẽ của Ỷ Thanh Lan bị lời kia của hắn chặt gãy toàn bộ.
Nhưng vì con trai ở trong bụng, cô tuyệt đối không thể nào, dễ dàng bó tay chịu trói được.
- Nhưng... chẳng phải anh từng nói, sẽ không làm những chuyện mà tôi không muốn hay sao?
Sắc mặt của Dương Đổng Triệt đột ngột trở nên lạnh lùng, hắn dứt khoát nói.
- Đúng thế! Tôi chưa bao giờ quên những lời mình nói với em. Tôi dịu dàng, nhân nhượng, bỏ qua tất cả những lời mà em đã mắng chửi tôi.
- Nhưng cuối cùng thì sao? Em đã bao giờ quan tâm đến cảm nhận của tôi chưa?
- Em còn kêu tôi không sống được thì đi chết đi, nói ghét tôi kia mà. Không phải sao?
- Vậy tại sao bây giờ tôi phải tiếp tục bao dung em?
- Nếu như tôi nhẹ nhàng mà em không muốn. Vậy thì tôi buộc phải dùng biện pháp cứng rắn thôi.
Dứt lời, hắn cầm lấy hai cổ tay của cô đè xuống chiếc bàn
Cúi đầu dán môi mỏng lên đôi môi mềm mại, tựa như cánh hoa của Ỷ Thanh Lan.
Chiếc lưỡi không xương trơn tuột như rắn nước, mạnh mẽ tách hai phiến môi của cô gái dưới thân ra.
Xông thẳng vào bên trong khoang miệng ẩm ướt, quấn lấy chiếc lưỡi của đối phương.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau