Tối muộn, Ỷ Thanh Lan ngồi trên giường, tay vẫn cầm bức ảnh mà Phó Kiến Đằng đánh rơi.
Hai mắt dán chặt lên gương mặt, của cô gái giống mình y hệt.
Kha Tịch Tuyết lúc bấy giờ, vừa thoa kem dưỡng da xong, ngồi xuống giường bên cạnh cô.
Tầm nhìn quét qua tấm hình đen trắng kia, chậm rãi hỏi.
- Ảnh này em chụp ở đâu vậy?
Ỷ Thanh Lan quay ra nhìn chị họ mình.
Hoá ra, không phải một mình cô cảm thấy, người trong bức ảnh này giống mình như hai giọt nước.
Mà người khác cũng thấy vậy.
- Nếu em nói người trong hình này không phải là em. Chị có tin không?
Kha Tịch Tuyết vô cùng khó hiểu, trước câu hỏi này của cô.
Cố gắng nhìn người trong ảnh lần nữa cho thật kỹ càng, rồi mới hỏi lại.
- Gương mặt của người này trông giống em vậy mà. Nếu không phải là em thì có thể là ai?
Nói đến đây, chị họ của Ỷ Thanh Lan chợt giật mình, vội vàng nhìn chằm chằm vào người cô.
Không phải cô em họ này của Kha Tịch Tuyết đang mang thai, lại liên tục bị Dương Đổng Triệt làm phiền, nên bị trầm cảm rồi đấy chứ?
- Em có một người bạn. Anh ta thích em! Còn nhiều lần tỏ tình với em. Hôm nay, lúc em vừa về đến nhà thì gặp anh ta ở ngoài cửa, lúc anh ta rời khỏi thì vô tình làm rơi bức ảnh này.
Nhìn kỹ lại, Kha Tịch Tuyết thấy thái độ của Ỷ Thanh Lan.
Ngoài có một chút hoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-lieu-co-ngot-/3475800/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.