Động tác thái cà rốt của cô chợt khựng lại, đầu nhỏ bất chợt hiện lên hình ảnh mấy ngày qua Dương Đổng Triệt xuất hiện, với một thái độ đối với cô hoàn toàn khác.
Ỷ Thanh Lan thở dài một hơi, lại tiếp tục làm công việc của mình.
Nhưng động tác đã không còn nhanh nhẹn như trước nữa.
- Em cũng không rõ nữa!
Liệu có khi nào lời yêu mà hắn nói ra với cô, Dương Đổng Triệt cũng đã từng nói với những cô tình nhân, bên cạnh hắn hay không?
Với một Thiếu gia quyền quý như hắn mà nói, Ỷ Thanh Lan càng khó phán đoán.
Không biết hắn thật sự có tình cảm với cô, hay Dương Đổng Triệt vẫn chỉ là coi cô như một con vật sủng, vờn cô trong lòng bàn tay?
- Nhìn thái độ của cậu ta bây giờ, có lẽ sẽ không có động cơ làm hại đến đứa nhỏ trong bụng em.
- Em có định nói cho Dương Đổng Triệt biết, sự tồn tại của đứa bé trong bụng mình không?
- Dù sao thì cậu ta cũng là ba của đứa nhỏ, mà em cũng đâu thể giấu mãi được đâu, phải không?
Mấy cái hạt hạt mà Dương Đổng Triệt mua cho Ỷ Thanh Lan, chẳng những cao cấp.
Mà ăn còn rất vừa miệng, làm cho Kha Tịch Tuyết ăn mãi cũng không thấy chán.
Nghe chị họ của mình nhắc đến cái thai trong bụng cô.
Lòng Ỷ Thanh Lan càng nặng nề hơn.
Bây giờ, đứa nhỏ chính là báu vật vô giá đối với cô.
Lỡ như Dương Đổng Triệt vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-lieu-co-ngot-/3475782/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.