Nghe câu hỏi này của Dương Đổng Triệt, cả Ỷ Thanh Lan lẫn Kha Tịch Tuyết đều giật mình chột dạ.
Chị họ nhìn qua Ỷ Thanh Lan, thấy cô căng thẳng đến mức bàn tay bấu chặt lấy ga giường.
Kha Tịch Tuyết cũng đủ biết, cô sợ Dương Đổng Triệt biết chuyện đứa bé như thế nào.
- À, do Nội khoa đang có đông bệnh nhân, không đủ giường bệnh cho bệnh nhân nằm, nên tôi kêu đội ngũ Bác sĩ, Y tá chuyển Thanh Lan đến khoa này nằm tạm. Có vấn đề gì không?
- Cậu đe dọa không cho con bé mang thai. Thử hỏi nó có thai được bằng cách nào?
Kha Tịch Tuyết đảo mắt liên hồi, vắt óc suy nghĩ mãi.
Cuối cùng, cũng nghĩ ra được một lý do đủ sức thuyết phục, để đối phó với sự đa nghi của hắn.
- Tuy cậu là chồng của Thanh Lan, nhưng tôi lại là người thân của con bé. Vả lại, cậu với con bé cũng sắp ly hôn rồi, cho nên cậu bây giờ chỉ là người ngoài thôi. Cậu hiểu chưa?
- Thanh Lan nhà tôi, có tôi chăm sóc là được rồi! Không phiền cậu Dương đây phải nhọc lòng. Con bé sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu. Cậu ở đây chỉ khiến sức khỏe của Thanh Lan, bị ảnh hưởng thêm thôi. Cho nên, tốt nhất là cậu mau đi về đi.
Ỷ Thanh Lan đuổi, Dương Đổng Triệt còn chẳng chịu đi kia mà.
Bây giờ... hắn làm sao có thể chỉ vì mấy lời, trong lúc có ác cảm với hắn của Kha Tịch Tuyết, mà từ bỏ chuyện theo đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-lieu-co-ngot-/3475778/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.