Đây không phải là lần đầu tiên, Ỷ Thanh Lan bị Dương Đổng Triệt đe dọa, cho nên cũng không mấy bất ngờ.
Chỉ là... hiện tại không có ai bên cạnh, cô lại tủi thân đến mức nước mắt không tự chủ được, mà lã chã rơi xuống làn váy voan mỏng.
Cô mệt mỏi đặt điện thoại về vị trí cũ trên mặt tủ, mà không có ý định trả lời tin nhắn của hắn.
Tự mình gắng gượng đứng dậy, cẩn thận ngồi xuống giường.
Nhấc bàn chân đang bị thương lên tấm đệm trên giường, rồi dùng gối ôm kê cao chân theo lời bác sĩ dặn.
Từ từ nằm xuống gối mềm, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi, Ỷ Thanh Lan lại chậm rãi nhắm mắt.
Tâm trí vẫn luôn là một mảng màu tăm tối, không lối thoát.
Cô hiện tại vẫn chưa thể định hình được, rằng bản thân mình thật sự muốn gì, và cần phải làm gì.
Hy vọng ngày mai khi cô thức giấc, mọi thứ sẽ không tồi tệ như ngày hôm nay.
[...]
Ngày hôm sau, Dương Gia Đông sau khi ăn sáng xong thì liền tới Tập đoàn.
Trước khi rời khỏi nhà, ông ta cũng không quên than vãn rằng, bản thân đã từng tuổi này rồi.
Thế mà cũng vẫn chưa thể an tâm lui về dưỡng già.
Cả cậu con trai của ông ta là Dương Uy Long, cũng không thể nào nghỉ làm ở nhà.
Bởi vì, hôm nay không phải là ngày chủ Nhật.
Còn mẹ của cô, bà ta vô tâm tới mức mặc kệ con gái, vừa phải chịu một cú sốc tinh thần rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-lieu-co-ngot-/3475747/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.