Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau
Đây không phải là lần đầu tiên, Ỷ Thanh Lan bị Dương Đổng Triệt đe dọa, cho nên cũng không mấy bất ngờ.
Chỉ là... hiện tại không có ai bên cạnh, cô lại tủi thân đến mức nước mắt không tự chủ được, mà lã chã rơi xuống làn váy voan mỏng.
Cô mệt mỏi đặt điện thoại về vị trí cũ trên mặt tủ, mà không có ý định trả lời tin nhắn của hắn.
Tự mình gắng gượng đứng dậy, cẩn thận ngồi xuống giường.
Nhấc bàn chân đang bị thương lên tấm đệm trên giường, rồi dùng gối ôm kê cao chân theo lời bác sĩ dặn.
Từ từ nằm xuống gối mềm, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi, Ỷ Thanh Lan lại chậm rãi nhắm mắt.
Tâm trí vẫn luôn là một mảng màu tăm tối, không lối thoát.
Cô hiện tại vẫn chưa thể định hình được, rằng bản thân mình thật sự muốn gì, và cần phải làm gì.
Hy vọng ngày mai khi cô thức giấc, mọi thứ sẽ không tồi tệ như ngày hôm nay.
[...]
Ngày hôm sau, Dương Gia Đông sau khi ăn sáng xong thì liền tới Tập đoàn.
Trước khi rời khỏi nhà, ông ta cũng không quên than vãn rằng, bản thân đã từng tuổi này rồi.
Thế mà cũng vẫn chưa thể an tâm lui về dưỡng già.
Cả cậu con trai của ông ta là Dương Uy Long, cũng không thể nào nghỉ làm ở nhà.
Bởi vì, hôm nay không phải là ngày chủ Nhật.
Còn mẹ của cô, bà ta vô tâm tới mức mặc kệ con gái, vừa phải chịu một cú sốc tinh thần rất lớn.
Bà ta vẫn nói thản nhiên tụ tập mấy bà bạn, cùng đi mua sắm, làm đẹp.
Ỷ Thanh Lan từ hôm qua tới giờ, hoàn toàn không ra khỏi phòng.
Đến bữa tự khắc có Hầu gái mang đồ ăn lên cho cô.
Sau khi ăn chút cháo buổi sáng, cô lại ngồi trên xe lăn ngắm nhìn cảnh vật qua ô cửa kính.
Bầu trời hôm nay vẫn thật âm u, hệt như tâm trạng của cô vậy.
Nó vẫn chưa thể nào phấn chấn trở lại.
Chợt, cô nghe thấy từ phía sau có tiếng “cạch”, hình như có ai đó đã mở cửa phòng.
Khi cô cho xe quay lại, không ngờ lại nhìn thấy Hà Tiên đứng trước cửa phòng.
- Xin chào! Mợ nhỏ...
Nhìn thấy cô ta, làm cho Ỷ Thanh Lan nhớ lại chuyện lần trước, cô ta cố tình khiêu khích, để cô ra tay đánh cô ta.
Nồi nhân cơ hội đó, giả bộ đáng thương trước mặt Dương Đổng Triệt.
Lần này, cô ta lại đến đây, lại còn cố ý vào phòng của cô.
Chắc cũng chẳng có chuyện gì tốt lành.
- Cô đến đây làm gì?
Mang danh là cháu họ của cố Gia chủ Phu nhân Dương gia.
Hà Tiên đương nhiên có thể tự do ra vào biệt thự này, mà không sợ bị người nào ngăn cản.
Cô ta sau khi đóng cửa phòng lại, còn không quên chốt trong.
Xoay người đối diện với Ỷ Thanh Lan, hai tay cô ta chắp sau lưng.
Khoé môi cong lên một nụ cười gian sảo, từng bước chậm rãi đi về phía cô.
- Con nghe nói mợ nhỏ bị té cầu thang, cho nên hôm nay đặc biệt đến thăm mợ đây.
Đến thăm cô?
Cô ta không đến kiếm chuyện với cô, đã là may mắn lắm rồi!
Cô chẳng dám mong con người này tốt được đến mức như thế.
Một lần bị lừa đã là quá đủ rồi!
Ỷ Thanh Lan lạnh lùng đáp.
- Ở đây bây giờ, chỉ có tôi và cô. Cô không cần phải diễn như vậy đâu.
Hà Tiên chậm rãi di chuyển đôi chân trần thẳng dà,trên bề mặt sàn nhà sạch bóng, từ từ đi đến phía sau lưng cô.
Ỷ Thanh Lan nhất thời, không thể đoán ra cô ta muốn làm gì.
Trong lòng có chút bất an, hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Bất thình lình, cô ta đặt tay lên tay đẩy xe lăn, cúi đầu ghé sát vào tai cô nhỏ giọng nói.
- Thế cô có biết ai là người đã tung tin đồn, cậu tôi bị ép phải lấy cô không?
Cô hơi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt, đang được đặt sát ngay bên cạnh mình.
Gần tới mức cô có thể nghe rõ mồn một, tiếng thở của cô ta.
Nhận được một câu hỏi, Ỷ Thanh Lan lập tức nghi ngờ.
Đúng là đến bây giờ cô vẫn không tài nào biết được, người tung tin đồn về cô và Dương Đổng Triệt là ai.
Chẳng lẽ... lại là Hà Tiên hay sao?
Nhưng... thời gian bọn cô xảy ra quan hệ rồi kết hôn, cô ta vẫn còn đi du học chưa về.
Hắn chắc cũng không ngu ngốc đến mức, đem chuyện nội bộ gia đình, đi kể cho người ngoài biết đấy chứ?
Thế thì từ đâu mà cô ta lại biết được chuyện này?
- Người đó... là cô?
Nhận được ánh mắt mang theo ý tứ dò xét của cô, Hà Tiên lại đứng thẳng người lên.
Không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, mà lại buông một câu úp úp mở mở.
- Cô bảo tôi làm? Cô có bằng chứng không?
Ừm, có thể cô ta nói đúng.
Cho dù chuyện đó đúng thật là do cô ta làm thì sao?
Không có bằng chứng, sẽ chẳng ai làm gì được cô ta.
- Mà... cậu Triệt đã không yêu cô. Vậy cô còn cố gắng níu giữ cuộc hôn nhân này để làm gì?
- Tại sao không dứt khoát ly hôn, giải thoát cho cậu tôi đi?
Hà Tiên tự ý xoay chiếc xe của cô, đối diện với bộ bàn ghế gần ban công, rồi thản nhiên ngồi xuống ghế sofa đơn.
- Chỉ cần cô chịu đồng ý ly hôn, tôi sẽ giới thiệu cho cô vài vị Thiếu gia ưu tú khác.
- Yên tâm đi! Tôi sẽ không để vợ cũ của cậu tôi chịu thiệt đâu.
Cô ta thật sự không hiểu, người đang cố muốn níu giữ cuộc hôn nhân này là Dương Đổng Triệt, chứ không phải Ỷ Thanh Lan.
Lần trước, cô ta cố tỏ ra là mình không bao giờ, đi vượt quá thân phận cháu gái của hắn.
Nhưng cô biết rõ một điều rằng, Hà Tiên rõ ràng là có tình cảm với hắn.
Một con mèo cho dù có hiền đến đâu, nhưng khi bị dồn vào đường cùng, nó cũng sẽ giơ nanh vuốt ra để tự vệ mà thôi.
Đối với loại người trơ trẽn giống như Hà Tiên.
Nếu như cô càng nhân nhượng, cô ta sẽ càng được nước lấn tới.
- Vậy tại sao cô không nghĩ, người không muốn ly hôn là Đổng Triệt?
- Nếu như anh ấy nhất quyết không muốn kết hôn với tôi, ai có thể ép anh ấy được?
Ỷ Thanh Lan nhìn cô ta, khoé môi anh đào cong lên một nụ cười sắc sảo.
Trông cô bây giờ, bỗng chốc lại trở lên ma mị một cách lạ thường.
- Vả lại, chẳng phải lần trước cô nói với tôi rằng, Đồng Triệt là người đàn ông ưu tú hay sao?
- Vậy cớ gì tôi phải bỏ một người chồng ưu tú, để đi lấy một người đàn ông ưu tú khác?
Cô nhìn thấy trên mặt Hà Tiên lúc này, xuất hiện một biểu cảm ngạc nhiên vô cùng.
Cũng đúng thôi!
Bình thường Ỷ Thanh Lan vốn hiền lành, trước kia ngay cả khi bị cô ta bắt nạt, cô cũng chỉ biết cam chịu, chứ không dám tọc mạch với ai.
Thế mà bây giờ, trong phút chốc lại như biến thành, một người hoàn toàn khác.
Bảo cô ta làm sao có thể không trầm trồ cho được?
- Còn nữa, cô quen nhiều người đàn ông ưu tú như vậy. Tại sao không chọn đại một vị Thiếu gia nào đó mà lấy làm chồng?
- Việc gì cứ phải suốt ngày đeo bám một người đàn ông, đã có gia đình làm gì cho nó khổ ra? Hay là cô có sở thích được làm trà xanh?
Cuối cùng, cô đúc kết mọi chuyện bằng một câu nói ngắn gọn.
- Đừng bảo ngay cả khi chỉ có tôi và cô, cô cũng không dám thừa nhận rằng bản thân mình, có tình cảm với Đổng Triệt đấy nhé?
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau