Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau
Ỷ Thanh Lan vẫn ngồi trên xe lăn, được đặt ngay bên cạnh ghế sofa.
ai bàn tay theo quán tính, đan chặt lấy nhau đặt trước bụng, vẻ mặt rất trầm.
Nghe Dương Đổng Triệt nói không phản bội mình.
Cô lại cười trào phúng trong lòng.
Chẳng phải hắn từng nói rằng, bản thân không chỉ có một cô tình nhân hay sao?
Bây giờ, lại dám đứng trước mặt bao nhiêu người, nói hắn không ngoại tình.
Thật đúng là chuyện khôi hài.
Hắn đề cập đến chuyện có vết máu trên giường, nghĩa là cô gái kia vẫn còn trinh.
Thế thì... xem ra cô ta chỉ là tình nhân mới của hắn, chứ không phải người được hắn tặng lắc tay.
Nghĩ cũng thật tội cho cô gái kia!
Thế nào lại đi trao thân cho một người đã có gia đình, lại còn đào hoa, lăng nhăng nữa.
Dương Gia Đông cảm thấy, nếu bây giờ Ỷ Thanh Lan cùng Dương Đổng Triệt ly hôn, thì cũng chẳng có lợi gì cho ông ta.
Mà ngược lại, còn rước thêm điều tiếng.
Nên lúc này cũng lên tiếng nói đỡ cho hắn.
- Quả thật, hôm kia tôi với thằng Triệt có chút mâu thuẫn, cho nên trong lúc nóng giận có mắng nó vài câu.
- Chắc vì vậy mà thằng nhỏ mới đi uống rượu.
- Thật ra... muốn biết hôm đó nó thật sự có say rượu hay không, chỉ cần đến hỏi người trong nhà hàng đó thì sẽ biết ngay thôi.
Ngừng một chút, ông ta lại nói thêm.
- Tôi thấy thằng Triệt xem ra vẫn còn thương vợ nó lắm! Thái độ của nó thế này xem ra cũng đã biết hối lỗi rồi.
Chưa bao giờ Ỷ Tấn Tài nhìn thấy Dương Đổng Triệt, tỏ ra lễ phép với ông như vậy.
Trong lòng ông cũng có cùng suy nghĩ với Dương Gia Đông.
Nhưng ông vẫn tôn trọng quyết định của con gái mình.
- Thanh Lan, bây giờ con định thế nào? Đây là chuyện riêng của hai đứa, ba cũng không muốn can thiệp vào quá nhiều.
Toàn bộ người trong phòng khách hiện tại, đều đổ dồn ánh nhìn lên người Ỷ Thanh Lan.
Quyết định của cô chính là quyết định cuối cùng.
Cô nâng mi mắt nhìn Dương Đổng Triệt, thấy hắn nhìn mình bằng đôi mắt như muốn nói, hắn không muốn ly hôn.
Đúng rồi! Hắn từng nói nhất định sẽ để cô, mang cái danh phận bà Dương này đến hết đời.
Làm sao có thể vì chuyện bị lộ tẩy. việc hắn ngủ với cô gái khác, mà dễ dàng để cho cô bỏ hắn như thế.
Ngay cả mẹ cô cũng không muốn cô với hắn đường ai nấy đi.
Sau một đêm dài suy nghĩ, Ỷ Thanh Lan trong lòng vẫn rất mâu thuẫn.
Không biết phải lựa chọn, giải quyết vấn đề liên quan đến bản thân mình ra sao.
Nếu thật sự phải ly hôn.
Vậy... phải làm cách nào, mới khiến Dương Đổng Triệt đồng ý ly hôn?
Quan trọng là ly hôn rồi, liệu hắn có hoàn toàn buông tha, cho cuộc đời của cô hay không?
Ỷ Thanh Lan cảm thấy vấn đề này cô vẫn phải suy nghĩ cho thật kỹ.
- Con nghĩ hiện tại cả con và anh Triệt, cần có thêm thời gian để bình tĩnh, suy xét lại mọi chuyện.
- Cho nên, tạm thời con xin phép không bàn đến chuyện này nữa.
Hiện tại, cô vẫn chưa đòi ly hôn.
Dương Đổng Triệt tạm thời coi như cũng bớt vài phần lo lắng.
Mọi người đều cảm thấy đề xuất của cô, là hoàn toàn hợp tình, hợp lý.
Hôn nhân là chuyện của cả một đời người, đâu thể vội vàng nói ly hôn là ly hôn.
Dương Gia Đông mời Ỷ Tấn Tài, cùng anh trai cô ở lại dùng bữa trưa, nhưng ba cô lại từ chối.
Phải rồi! Tự nhiên lại xảy ra chuyện như thế này, làm gì có ai còn tâm trạng để mà ngồi ăn với nhau.
Ba cùng anh trai cô rời khỏi biệt thự Dương gia.
Ỷ Thanh Lan nhờ người làm đưa mình lên phòng, rồi chốt cửa lại không cho ai vào, kể cả là Dương Đổng Triệt.
Hắn cũng chẳng muốn ở đây, nhìn Dương Gia Đông mặt nặng mày nhẹ.
Nên đành miễn cưỡng rời khỏi biệt thự Dương gia, để trở về biệt thự riêng của mình.
[...]
Ỷ Thanh Lan không đi làm, Dương thì bây giờ cũng không còn chỗ cho Dương Đổng Triệt hắn nữa rồi.
Dính vào rượu một lần, để xảy ra chuyện đến hối cũng không kịp là quá đủ.
Hắn bây giờ tự nhiên lại thành người vô công rỗi nghề
Hắn về nhà một mình chẳng biết làm gì.
Không có cô ở bên cạnh để trêu chọc như mọi khi.
Hắn bắt đầu cảm thấy ngôi biệt thự của mình, dần trở lên trống trải.
Khiến hắn càng lúc càng sợ mất cô hơn.
Cũng bởi vì quen ăn đồ cô nấu rồi.
Để Hầu gái chuẩn bị bữa ăn, Dương Đổng Triệt ăn không quen, nên cũng chẳng nuốt được bao nhiêu đồ ăn.
Đêm muộn rồi, mà lăn qua lăn lại trên giường mấy vòng, cũng chẳng tài nào ngủ được.
Chắc có lẽ bị thiếu hơi của ai kia.
Dương Đổng Triệt bật người ngồi dậy, vơ lấy cái điện thoại.
Soạn một tin nhắn rồi gửi vào số điện thoại, được hắn lưu với cái tên thân mật là “bảo bối”.
“Ỷ Thanh Lan, ông đây cho cô biết. Ông đây không muốn ly hôn! uyệt đối không ly hôn!”
“Cô mau mau thu xếp rồi về bên này cho tôi.”
“Nếu cô dám ly hôn, tôi sẽ khiến không chỉ công việc hiện tại của cô, mà cả nhà cô đều không yên với tôi đâu.”
Rõ ràng biết uy hiếp cô như thế này quá bỉ ổi.
Nhưng hắn bây giờ, như một con thú đã bị dồn vào đường cùng.
Để giữ cô bên mình, hắn có thể bất chấp thủ đoạn.
[...]
Tại biệt thự của nhà họ Dương.
Ỷ Thanh Lan ngồi trên chiếc xe lăn, hướng mắt ra ngoài khung cảnh thành phố về đêm qua ô cửa kính.
Đèn trong phòng cũng không có mở.
Cô đã ngồi như vậy từ sau khi ăn tối, đến tận bây giờ.
Điện thoại đặt trên mặt tủ cạnh đầu giường, đổ chuông thông báo tin nhắn đến.
Như có thần giao cách cảm, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, thế nào cô lại nghĩ rất có thể. là Dương Đổng Triệt nhắn tin đến.
Cô tự mình đẩy xe lăn đi về phía giường.
Chỉ khi phải cần đến xe lăn như thế này, Ỷ Thanh Lan mới thật sự thấu hiểu được, nỗi khổ của những người khuyết tật.
Cũng may, cô chỉ bị trẹo chân, chứ không mất khả năng đi lại vĩnh viễn.
Nếu không... e là cô cũng sẽ nghĩ đến những vấn đề tiêu cực, mà không thiết sống nữa.
Với tay lên mặt tủ cầm lấy điện thoại.
Đôi tay nhỏ bé không ngừng run lên.
Đôi mắt xinh đẹp cũng nhoè đi, khi nhìn thấy tin nhắn mà Dương Đổng Triệt, gửi đến hiện trên màn hình khoá.
Cô biết ngay mà.
Hắn sẽ không bao giờ dễ dàng đồng ý ly hôn.
Kể cả người làm chuyện sai trái có là hắn đi chăng nữa.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175
Chương sau