Phó Kiến Đằng quan sát biểu cảm trên mặt Dương Đổng Triệt, rồi đưa tay lên nhấc chiếc card visit ra khỏi túi áo.
Đôi mắt màu xám nhìn lướt qua dòng chữ in nổi trên đó, rồi cũng nhếch môi nở một nụ cười trào phúng.
- Vợ là của anh, nhưng cô ấy bị người khác bắt đi, anh cũng không hề hay biết.
- Vậy anh tự thấy bản thân mình, có xứng làm chồng của cô ấy hay không?
Anh ta tiến lên trước vài bước, cúi đầu nói nhỏ vào tai hắn, còn không quên khuyến mãi thêm một nụ cười, như muốn khiêu khích.
- Thay vì đưa cho tôi card visit, rồi kêu tôi báo cho anh khi cô ấy gặp chuyện. Thì anh nên suy nghĩ xem, làm cách nào mà khi cô ấy gặp chuyện, anh là người đầu tiên có mặt. Đừng để người khác phỏng tay trên.
- Tôi cũng nào phải cấp dưới của anh, mà phải có nghĩa vụ báo cáo với anh khi vợ anh có chuyện, phải không?
Phó Kiến Đằng đứng thẳng người dậy, không quên nói một câu trước khi cố tình, huých vào bả vai của Dương Đổng Triệt rồi mới rời đi.
- Nếu không còn chuyện gì khác. Vậy tôi xin phép đi trước nhé! Chào Dương thiếu!
Anh ta đi tới một góc mà Dương Đổng Triệt không nhìn thấy, thẳng tay vứt card visit của hắn vào trong thùng rác.
Phó Kiến Đằng bỏ đi, để lại hắn tức đến nỗi lòng bàn tay cuộn chặt lại thành nắm đấm, tức giận tới mức trên mặt nổi đầy gân xanh.
Đây là đang cố tình muốn trêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-lieu-co-ngot-/3475729/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.