Ách!
Ỷ Thanh Lan chợt khựng lại.
Đúng vậy, trước giờ cô và hắn có thân thiết sao?
Rõ ràng là cô ở bên cạnh Dương Đổng Triệt lâu ngày, rồi tự mình hoang tưởng mà.
Trong lúc cô không biết phải giải thích thế nào vì bản thân lỡ lời, vòng eo lại cảm nhận được chiếc ôm càng ngày càng bó chặt.
Cả cơ thể quyến rũ dựa dẫm vào người đàn ông phía sau.
Ỷ Thanh Lan có thể nghe rõ mồn một, nhịp đập của trái tim cùng hơi thở của hắn.
- À, chúng ta rất thân nhau. Bởi vì thân thiết nên phải thân mật nhiều chút.
Đôi mắt xinh đẹp của người con gái mở lớn đầy kinh ngạc.
Cái gì mà “thân mật nhiều chút”?
Hoá ra, từ nãy tới giờ là cô bị Dương Đổng Triệt gài hay sao?
Có điều... bây giờ cô có muốn chạy trốn cũng không còn kịp nữa.
Dương Đổng Triệt ôm cơ thể tuyệt mỹ của Ỷ Thanh Lan ném lên giường, cũng chủ động cởi dây áo choàng ngủ, mà leo lên giường lớn êm ái.
Nhưng mới đi được một phần ba đoạn đường, không biết hắn nghĩ gì mà lại trở xuống.
- Chờ tôi đi lấy đồ rồi sẽ quay lại ngay.
Cô nhìn theo bóng dáng của Dương Đổng Triệt rời khỏi phòng ngủ, đôi lông mày thanh mảnh hơi nhíu lại, không hiểu hắn muốn đi lấy thứ gì.
Chỉ một lúc sau liền thấy hắn trở về, với một cái ly thuỷ tinh đựng đầy những viên đá lạnh, to bằng hai đầu ngón tay.
Ỷ Thanh Lan không hiểu liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-dang-lieu-co-ngot-/3475715/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.