Chương trước
Chương sau
Về phần Dương Đổng Triệt, hắn cũng thật sự không có lừa cô.

Hôm nay, hắn đúng là phải đi gặp đối tác để bàn về việc mua bán đất đai, chuẩn bị cho xây dựng thêm khu nghỉ dưỡng mới.

- Chúng ta quen biết lâu năm nên tôi mới để cho cậu giá này. Chứ cậu cũng biết đây là lô đất vô cùng tiềm năng, người khác cho dù có trả giá cao hơn, cũng chưa chắc sở hữu được nó đâu.

Người đàn ông ngồi trước mặt hắn, nói về mảnh đất vừa bán cho Dương Đổng Triệt với vẻ tự hào.

Anh ta cũng không phải làm cao với hắn.

Mảnh đất kia đúng thật là tấc đất tấc vàng.

Như vậy, hắn mới muốn có cho bằng được.

- Tôi biết lần này cũng nhờ Lục tổng chiếu cố, để lại cho tôi lô đất này. Sau này khu nghỉ dưỡng của tôi mà làm ăn phát đạt, nhất định tôi sẽ không quên ơn anh đâu.

Dương Đổng Triệt nhìn vào đồng hồ đeo ở cổ tay, phát hiện lúc này đã hơn chín giờ tối, hắn liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Trợ lý bên cạnh thấy thế cũng đứng theo.

Dương Đổng Triệt vươn tay ra ngỏ ý muốn bắt tay cái vị Lục tổng kia, người đàn ông nọ cũng không để hắn bị quê mặt, mà vội vàng đứng dậy nắm lấy bàn tay to lớn của hắn.

- Một lần nữa cảm ơn Lục tổng đã hợp tác! Bây giờ cũng đã muộn rồi! Tôi xin phép về trước. Hôm nào có dịp tôi mời anh dùng bữa.

Người đàn ông họ Lục chủ động thu tay về, nở một nụ cười đùa với hắn.

- Dương tổng là đang nôn nóng muốn về với vợ phải không? Không hổ danh là con trai của Dương lão gia, không những đẹp trai, tài giỏi, mà còn là người đàn ông của gia đình.

- Mà tôi thấy vợ của cậu rất xinh đẹp, cậu nên giữ cho chắc vào, để hở ra không khéo lại bị người khác cướp mất đấy.

- Thôi, cậu về đi. Đừng để Phu nhân của cậu mong.

Mặc dù biết người đàn ông này chẳng có ý gì với Ỷ Thanh Lan, nhưng khi nghe anh ta buông lời khen ngợi cô, trong lòng Dương Đổng Triệt vẫn cảm thấy khó chịu.

Song, cũng không thể hiện ra ngoài mặt.

Trợ lý mở cửa phòng để hắn bước ra, rồi theo chân hắn bước xuống lầu dưới.

Nơi bọn họ bàn bạc hợp đồng vốn là một quán bar, bên trên là phòng VIP, còn bên dưới là sàn nhảy.

Lúc Dương Đổng Triệt chuẩn bị ra về, thì vô tình nhìn thấy một chuyện khiến cho hắn vô cùng ngứa mắt.

Ở một góc trong quầy bar có một người đàn ông, đang cố tình muốn ôm ấp một cô gái.

Chẳng những thế mà anh ta còn cưỡng ép cô gái kia uống rượu.

Trong khi cô ta luôn cố gắng, muốn thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông.

Nhìn kỹ một chút, Dương Đổng Triệt bất ngờ khi nhận ra cô gái kia, chính là nữ nhân viên hôm qua đã va phải hắn ở trước cổng Tập đoàn.

Như thế thì hắn không thể nào làm ngơ được rồi.

Dương Đổng Triệt đi lách qua đám đông người, bước tới trước mặt đôi nam nữ kia, lạnh lùng nói.

- Cô ấy đã không muốn gần gũi với anh. Tại sao lại cưỡng ép cô ấy?

Cô gái nọ trong vẻ mặt vô cùng hoảng sợ ngước mắt lên nhìn, nhanh chóng nhận ra người vừa lên tiếng chính là sếp của mình.

Nghe thấy lời nói của hắn, tên đàn ông với vẻ mặt ngả ngớm kia vẫn ôm người đẹp trong tay, và dường như không có ý định buông tha cho cô gái kia.

Nhìn Dương Đổng Triệt lớn tiếng nói.

- Mày là thằng nào? Liên quan tới mày à?

Khoé miệng Dương Đổng Triệt khẽ giật giật, rất nhanh liền cong lên một ý cười.

- Cô ấy là nhân viên của tôi. Anh nói xem có liên quan hay không?

Người đàn ông kia lúc này mới tạm thu tay về, nhìn Dương Đổng Triệt bằng cặp mắt loé lên sự thú vị.

- Ông già nó thiếu tiền nên bán nó cho tao. Mày có giỏi thì trả nợ thay cho nó đi.

Còn tưởng là chuyện gì, hoá ra là vấn đề tiền bạc.

Vừa hay hắn lại chẳng có gì ngoài tiền.

- Cô ấy thiếu anh bao nhiêu?

Người đàn ông đưa ly rượu trong tay lên miệng uống một ngụm, bình tĩnh đáp.

- Không nhiều, chỉ có năm vạn tệ thôi.

Dương Đổng Triệt lấy ra một chiếc điện thoại từ trong túi quần, lạnh nhạt nói.

- Đọc số tài khoản đi.

- Vị Thiếu gia đây quả thực là hào phóng.

Người đàn ông bật cười sảng khoái, cũng không còn tỏ thái độ khinh thường hắn nữa, rồi nhanh chóng đọc số tài khoản để hắn chuyển tiền qua.

Sau khi đã nhận được tiền, anh ta quay sang nhìn cô gái ngồi bên cạnh vui vẻ nói.

- Cô thật sự rất may mắn khi được làm việc dưới quyền của vị Thiếu gia đây. Về bảo với ba cô rằng khi nào cần tiền đánh bạc nữa, thì cứ gọi cho tôi nhé!

Nói dứt lời, người đàn ông cuối cùng cũng chịu buông tha cho nhân viên của Dương Đổng Triệt, dẫn đám đàn em rời khỏi quán bar.

Cô gái kia đi tới trước mặt Dương Đổng Triệt, tỏ ra cảm kích nói.

- Cảm ơn sếp đã giúp em lần này! Số tiền kia sếp cứ trừ dần vào lương của em cũng được ạ!

- Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.

Cô ta cười ái ngại nói.

- Em ở khu nhà bình dân gần HangLung Plaza. Nhưng mà sếp không cần đưa em về đâu, em có thể tự về được.

- Đã làm phiền sếp trả nợ giúp em, em không muốn làm mất thêm nhiều thời gian quý báu của sếp.

- Không sao. Bây giờ tôi cũng về nhà, tiện đường tôi đưa cô về luôn.

Dương Đổng Triệt nói xong cũng không cần biết cô ta có đồng ý hay không, liền xoay người với ý định rời khỏi chốn đông người này.

Cô gái kia thấy thế thì vội vàng chạy theo.

Tới khi ra tới bên ngoài rồi, cô ta lại nói.

- Chắc sếp chưa biết tên em đâu đúng không? Em tên Giang Hạ Trúc.

Dường như không mấy để tâm tới lời nói của Giang Hạ Trúc.

Đợi Tài xế mở cửa xe, Dương Đổng Triệt lập tức ngồi vào trong, cô gái kia thấy thế cũng vội vàng ngồi vào vị trí bên cạnh hắn.

Suốt quãng đường đi hắn không nói lời nào nữa, Giang Hạ Trúc cũng biết ý mà không lải nhải thêm, thỉnh thoảng chỉ len lén nhìn hắn.

Chiếc xe hơi dừng lại trước một khu nhà bình dân có phần cũ nát.

Giang Hạ Trúc nói lời cảm ơn với Dương Đổng Triệt, rồi cũng không dám nán lại lâu

Đợi Tài xế mở cửa xe phía sau, cô ta lập tức xuống xe.

Dương Đổng Triệt chỉ nhìn lướt qua quang cảnh bên ngoài xe, rồi để người của mình nhanh chóng đánh xe trở về biệt thự.

[...]

Lúc này đã quá mười giờ đêm.

Có lẽ do cả ngày ở Tập đoàn học việc, khiến Ỷ Thanh Lan có chút mệt mỏi.

Hiện tại, lại cũng đã khuya rồi.

Cô ngồi ở phòng khách chờ hắn về, mà ngủ quên lúc nào không hay.

Cô ngủ say tới mức Tài xế của Dương Đổng Triệt tít còi ing ỏi ở ngoài cổng, cũng không làm cô bị thức giấc.

Hầu gái rất là quý vị Thiếu Phu nhân này, cho nên cũng không lỡ đánh thức cô, mà vội vàng chạy ra ngoài mở cửa.

- Ỷ Thanh Lan đâu? Sao cô ta không ra đón tôi?

Vừa bước ra khỏi xe, Dương Đổng Triệt đã lập tức nôn nóng muốn hỏi về cô.

Cứ giống như việc Ỷ Thanh Lan đợi cửa chờ hắn về là điều hiển nhiên.

- Dạ... Thiếu Phu nhân chờ cậu lâu quá nên đã ngủ gật trên ghế sofa trong phòng khách. Tôi thấy Thiếu Phu nhân ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức.

- Thiếu gia có cần tôi gọi Thiếu Phu nhân dậy hay không?

Mặc dù rất quý Ỷ Thanh Lan, nhưng Hầu gái trong nhà cũng thừa hiểu tính tình của hắn.

Nếu để Dương Đổng Triệt nổi điên lên thì hậu quả rất khó lường.

- Không cần!

Hắn lạnh nhạt buông một câu, rồi nhấc chân bước vào trong nhà.

Đến khi gần tới chỗ ghế sofa, nơi Ỷ Thanh Lan đang ngồi ngủ rất ngon lành.

Hắn lại cố tình bước đi nhẹ nhàng, cố gắng không phát ra tiếng động làm cô thức giấc.

Dương Đổng Triệt kéo ống quần tây, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay vén lọn tóc mai đang che đậy gương mặt xinh đẹp qua một bên.

Chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ dịu dàng, động lòng người của Ỷ Thanh Lan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.