Chương trước
Chương sau


Lớp học hôm nay cũng diễn ra như bình thường, tuy nhiên ở khu bàn Cự giải và Bảo Bình lại tỏa ra ám khí lạnh lẽo... Bạch Dương bị đẩy chỗ xuống cuối lớp nên cô có thể nhìn thấy tình hình căng thẳng của hai con người đó.

Chậc.

Bầu trời hôm nay bình yên quá, không nắng không gió, mùi thiên nhiên dễ chịu bay xộc vào mũi, Bạch Dương cư nhiên tận hưởng đó. Không khí này cô rất thích, bài học hôm nay thật chán, bài giảng của cô đã mấy tiếng đồng hồ rồi. Bạch Dương ngồi tính nhẩm chia ly về lương thực phẩm của mình.

Cộng lại số tiền kia, trừ thêm điều khoản này, phân ra một khúc.... Chả dư được miếng nào...

Hix, cô đã rất muốn mua nhiều đồ, có vẻ là không ổn.

Thấp thoáng nhìn xuống sân trường, Bạch Dương có thể nhìn thoáng được một bóng đen đi về phía vườn trường. 

Là Thiên Yết....

Dường như đại ca Thiên Yết đã trốn buổi học này và đang kiếm chỗ nghỉ ngơi. Thật ghen tỵ, còn có người thong thả như vậy. Bất giác, Bạch Dương cũng đứng lên trong vô thức, vội vã xin phép cô và chạy ra ngoài.

Cô chạy đến vườn trường, thở hổn hển, không thấy Thiên Yết đâu. Bước thêm vài bước gió đung đưa mát rượi khiến tâm trạng cô vô cùng thoải mái. Đúng là chỗ riêng của Thiên Yết, như thiên đường vậy..

Cạch

Cái gì thế? Bạch Dương giẫm phải một chậu cây, thoáng nhìn lại thì phát hiện đây là cây lựu của Thiên Yết. Chu choa, nhìn quả đỏ mọng nước kìa, nước dãi cô rò rỉ rồi. Giá mà lấy một quả nhỉ.

- Thèm thế à.

Một giọng trầm vang lên làm Bạch Dương giật mình, Thiên Yết đứng sau cô tự lúc nào. Thật tình cứ như vậy suốt. Thiên Yết à, anh nên nhớ anh là con người, đừng sống như ma được không? Gặp người khỏe mạnh như tôi thì không nói, người yếu tim thì sao?

Tuy nhiên thì Thiên Yết không để tâm, đó giờ anh vậy rồi, thay đổi sao được. Thiên Yết cầm bình tưới nước bước tới chỗ cái cây nhỏ tưới lên. Có vẻ anh đã chăm sóc rất tốt cây lựu này. Sau khi mân mê chiếc lá xanh mọn, anh cũng ngồi xuống gốc cây nghỉ ngơi. Liếc thấy cô vẫn đang đứng như trời trồng, Thiên Yết thầm cười vỗ tay về phía bên cạnh.

- Lại đây...

Bạch Dương cũng lon ton lại gần, ngồi xuống cạnh anh. Cả hai chẳng nói gì với nhau, Bạch Dương cũng chẳng hiểu vì sao mình lại ở đây.

- Sao ra đây thế? Không học à..

- Hơi chán....

- Tưởng cô chăm học lắm..

-....

Biết cãi sao giờ, đó giờ chăm học mà. Hôm nay tự nhiên chán ngắt, lúc nhìn thấy Thiên Yết như có cánh cửa lôi cô khỏi lớp vậy. Nhưng đâu thể nói được, tên bò cạp này tự kiêu cô vì anh mà rời lớp thì không được hay ho cho lắm.

- Ăn không?

Thiên Yết đưa đến trước mặt Bạch Dương một quả lựu đỏ tươi, cô hớn hở nhận lấy. Tinh ý lắm Thiên Yết, tôi chờ có vậy thôi đó.

- Cảm ơn. Tôi dùng được sao?

- Chứ không phải nó là mục đích của cô hả?

Dĩ nhiên là không phải, tên khờ. Cô đâu phải kẻ háu đói...

Ấy vậy mà cô vẫn bóc ăn ngon lành...

Qủa đỏ đầy nước, ngọt lịm từ đầu môi xuống cổ họng, trên miệng cô giống như vừa son môi vậy, đỏ xinh mọng nước. Má phúng phính như hai cái bánh bao bật nảy, nhìn cô ăn thành quả của mình ngon lành, Thiên Yết tự thấy mình là một nhà nuôi trồng cũng tài ba chứ có kém ai.

- Cô có biết vì sao tôi quý cây lựu này không

- .....

Cơ thể Bạch Dương dường như bị đông cứng, gắng ngượng nuốt nước bọt. Này, anh đừng có cho ăn rồi bắt đền ăn vạ đó nha.

- Đỏ như máu, như trái tim vậy

" Máu à"

- Là hạt giống quý mà mẹ tôi để lại khi cuối đời

-....

" Hả"

- Không, nhưng....

Anh vừa nói gì thế, chẳng phải ba mẹ anh vẫn còn sao, sao tự nhiên cuối đời? Không lẽ... mẹ anh mới mất... Trời ơi, Thiên Bình, cậu ấy biết chuyện này chưa, nó mà biết thì đau lòng lắm.

Có vẻ như Thiên Yết  biết Bạch Dương nghĩ gì, trong lúc cô đang bàng hoàng, Thiên Yết ngả người ôm chầm lấy Bạch Dương, vùi mặt vào đầu cô, lãnh cảm.

- Tôi... không phải anh ruột Thiên Bình

.....

Dường như một không khí u ám bao trùm xung quanh hai người, không phải... anh ruột... nhưng hai người vốn có nét giống nhau cơ mà. Sao lại...

- Em ấy là em cùng cha khác mẹ với tôi, hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi

- Thiên.... Yết...

- Thật không ngờ, em lại ra đây, ngoài dự tính của tôi.... Em ... cũng cảm nhận được gì đúng không....

Cảm nhận? Cảm nhận gì giờ? Cảm nhận rằng tôi lỡ ăn phải di vật của mẹ anh để lại? Thật mong anh đừng nói cây này là mẹ anh mọc lên đó, tôi nuốt rồi đó... ói ra là có lỗi với người đã khuất lắm.

Nói thì nói vậy nhưng biết được sự thật này Bạch Dương cũng thấy nhói, Thiên Yết lại không phải là anh ruột của Thiên Bình. Thảo nào cô lại không biết đến Thiên Yết trong một thời gian dài chơi với Thiên Bình... Hôm nay lại là... hèn gì hôm nay anh lại trầm cảm hơn bình thường... Nhưng sao hôm nay anh lại ngồi đây, Thiên Bình dường như vốn dĩ cũng không biết hôm nay là ngày giỗ thì phải. 

Xoa nhẹ lên mái tóc đen mượt của anh, thay anh chạnh lòng, bản thân cô là một người dễ bị xúc động, nhớ đến tình cảnh gặp ở nhà Nhân Mã. Cứ tưởng người như Thiên Yết có tất cả, hạnh phúc, có vị hôn thê xin xắn đáng yêu, lớn lên từ nhỏ, cớ vì sao lại trở thành người lạnh lùng như thế?

- Thiên Yết, anh... có muốn chia sẻ với tôi không? Về... gia đình anh?

-....

- Tôi chả biết gì cả, về Thiên Bình, chỉ biết cậu ấy có một gia đình hạnh phúc, nhưng chưa từng nói gì về anh, gần đây tôi mới biết sự hiện diện của anh.

-.....

- Dù cho có hỏi Thiên Bình tại sao chưa từng kể về anh với tôi, thì cậu ấy cũng chỉ trả lời " Mày đâu có hỏi đâu?"

-....

- Có lẽ con bé những lúc đó không nhận tôi là anh nó...

Thiên Yết trầm ngâm, vuốt ve chiếc lá nho nhỏ xanh mơn mởn, cẩn thận hít không khí  oxi thoang thoảng trong đó, mùi của thiên nhiên, dễ chịu thật. Mùi ... của mẹ...

- Ba tôi, vốn không yêu mẹ tôi.... Mẹ là tiểu thư nhà danh giá, vì vô cùng thích ông nên luôn tìm mọi cách để lấy được ông, lúc ấy, người ông ấy yêu là mẹ Thiên Bình.

- Sao?

Câu chuyện này... đừng nói là... Mẹ anh ấy mới là người... thứ ba.

- Mẹ rất đau khổ khi biết ông đã yêu người khác và bà đã chấp nhận điều đó và chúc phúc cho ông. Có phải bà rất lịch thiệp không?

Ủa? Không phải như trong tình tiết tiểu thuyết là chiếm lấy người đàn ông đó sao?

- Vậy sao...?

- Đúng vậy, lúc đó ông ta tự nhiên đổi ý, lấy mẹ tôi làm vợ. Dù bất ngờ nhưng bà cũng rất vui, hai người nên duyên vợ chồng rất là nhanh chóng...

- ....." Tình tiết gì thế này?".....

- Em biết không, ông ta muốn dành lấy tài sản và quyền lực của phía nhà ngoại tôi nên đồng ý kết hôn. Mẹ tôi đã rất sốc khi biết rằng ông dùng hết tiền bạc lo cho người yêu cũ vốn dĩ chưa từng chia tay của mình. Đó là mẹ của Thiên Bình.

 Đành ra nên nói, chính ba mẹ Thiên Bình là đôi gian phu dâm phụ nhưng kẻ thứ ba lại chính là mẹ Thiên Yết...

- Ha... sau đó mẹ đòi ly dị, thì ông ta lừa mẹ tôi một vố, sinh ra tôi, dùng tôi uy hiếp bà không có quyền tự ý làm theo ý mình. Và phút chốc, mẹ giống như một người giúp việc trong chính căn nhà của mình, tài sản của mình không?

Thiên Yết tự cười chua chát. Ngay từ lúc còn nhỏ, anh luôn nghĩ mẹ chỉ là một người bình thường, làm việc trong căn biệt thự to ấy. Thầm yêu ông chủ và sinh ra mình, người ba đáng quý của anh còn đưa người phụ nữ đó về, ngang nhiên nắm quyền hành trong nhà trong khi mẹ anh mới là nữ chủ nhân thật sự. Nực cười, làm người hầu trong chính tài sản của mình.

Mẹ anh là đồ ngốc sao?

Không... Nếu không phải mẹ vì tin tưởng tình yêu của ông, ký vào hợp đồng nếu ly dị, Thiên Yết anh và cả bố anh đều phải ra đi trắng tay, quyền nuôi dưỡng anh thuộc về ông thì mẹ chẳng phải chịu nhẫn nhục vì anh... Khi biết rằng nếu ly di, bản thân con trai sẽ sống khổ sở, trái tim người mẹ sao có thể không quặn đau.

Dù cho bà có khả năng đuổi được đôi gian phu dâm phụ đó, bằng nghĩa con trai vô tội bị liên lụy cả tương lai sau này. Bà chỉ cắn răng chịu đựng.

Bạch Dương xót xa khi nghe qua câu chuyện đểu cáng như vậy. Đúng ra là một tiểu thư sẽ kiêu căng phách lối, giành hết mọi thứ thuộc về mình thì mẹ Thiên Yết thực sự là một quý cô thanh lịch, hiểu chuyện, dành trọn tình yêu cho chồng con... Nhưng thứ tình yêu ấy đã bị phản bội. Điều cô không ngờ đó là mẹ Thiên Bình lại gây ra cớ chuyện như này...

- Thiên... Bình... cậu ấy biết chuyện này không...?

Thiên Yết phụt cười bất lực

- Ha... Cô bé dễ khóc và bốc đồng như em ấy, nếu biết mẹ mình là người phá hoại hạnh phúc của mẹ anh, chắc con bé sẽ trầm cảm mất...

-...

- Muốn nghe tiếp không?

Bạch Dương vội vã gật đầu. Thiên Yết tiếp tục.

- Em biết không mẹ Thiên Bình lại là một người phụ nữ tài giỏi, không có gì để chê. Thậm chí bà ta còn không biết căn biệt thự mà bà ấy ở là của người vợ chính thức ông ta nuôi trong nhà. Và cũng chính căn biệt thự đó là của một người mà bà coi là người hầu trong suốt thời gian qua...

Nói vậy tức là, cả mẹ của Thiên Bình và mẹ của Thiên Yết, tất cả đều là nạn nhân của tên tra nam khốn khiếp. Ông ta qua lại với hai người phụ nữ trong nhà của mình mà không ai có xích mích gì? Trời ơi? đây là loại thao túng tâm lý gì mà ông ta vừa có thể có được 2 người đẹp và tài giỏi như vậy?

- Và điều không may cũng đến....

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.