Thiên Yết đưa nó về tận KTX, chưa để Bảo Bình nói năng gì nó đã chạy nằm trên chiếc giường êm ái mà ngủ. Bảo Bình nhìn vết thương băng bó mà không khỏi ngạc nhiên, định quay sang Thiên Yết hỏi có chuyện gì xảy xa với nó thì lại................. chẳng thấy bóng ma nào. Hình như ông trời trêu ngươi anh thì phải sao cả ngày anh toàn thấy Bạch Dương đi toàn với con trai thế này. Bước đến cạnh giường nhìn nó ngủ ngon lành, giờ sao anh cảm thấy lạc lõng. Suốt ngày cứ ở trong KTX chờ đợi nó về, còn ở ngoài kia, nhiều người lại tranh cơ hội để lôi được nó.
Bảo Bình thở dài anh không thể như thế này, cứ như vậy anh sẽ không có cơ hội nói với nó. Haiz nhưng một lớp truởng như anh bận nhiều công việc làm sao có thể..............
Vuốt nhẹ mái tóc nó, đêm nay trời lạnh, Bảo Bình nằm sát lại cạnh nó ôm lấy nó, còn nó đang ngủ thì thấy có hơi ấm liền rúc vào điều đó còn khiến Bảo Bình ôm nó càng chặt hơn. Chắc chắn anh sẽ không nhường nó cho ai đâu..........
....................................................................................
Sáng hôm sau
Nó thức dậy uể oải, những vết thương khiến nó đau nhói, mà................. không dậy được. Cái quái gì đây khuôn mặt của B...Bảo....B....Bình gần quá, đúng thật khuôn mặt nó và Bảo Bình đang dí sát vào nhau. Nhìn Bảo Bình lúc ngủ thật thanh bình và có chút quyến rũ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-chung-toi-em-chon-ai/3571798/chuong-28.html