Trước thềm tòa nhà giảng dạy rộng rãi của Trường Trung học số 7, hai nhân vật phong vân của trường đứng đối mặt nhau, à không, tính cả Phàm Nhất Hàng – học sinh vừa chuyển đến đã nổi tiếng, cũng coi như ba nhân vật phong vân tụ lại một chỗ.
Mấy học sinh cố tình đi chầm chậm lại hóng chuyện, nhưng cũng không dám ngang nhiên ngó hẳn sang bên này.
Vừa chớm hạ, khuôn viên trường vẫn khá mát mẻ. Khuôn mặt của Phàm Nhất Hàng, nếu xét từng nét ngũ quan một thì đều là kiểu sạch sẽ, dịu dàng, thiếu niên tỏa nắng, mỗi nét đều rất nổi bật, nhưng cũng không hiểu tại sao khi ghép vào với nhau lại thành kiểu hờ hững xen sắc bén, cậu lại còn rất ít khi thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, thành ra khí chất tỏa ra vừa lạnh lùng lại vừa kiêu ngạo.
Cậu thản nhiên đứng ở đó, tay hơi siết chặt lấy dây cặp sách, ánh mắt hờ hững như vô ý lại như cố tình liếc cái vị khách không mời mà đến – Trầm Mộ Thành.
Trầm Mộ Thành cố ý không thèm để ý đến Phàm Nhất Hàng đang đứng cạnh La Vi Vi, bước tới chỗ La Vi Vi đến lúc chỉ còn cách có nửa mét mới dừng lại, đôi mắt đào hoa không kiềm được mà cong lên:
"Cứ gọi cô là phải có việc sao? Vi Vi học muội?"
Rõ ràng cũng chỉ là một từ ngữ xưng hô mà thôi, nhưng từ miệng cái tên Trầm Mộ Thành dở hơi vô tình nói ra, đúng là lả lơi vừa khiến người ta phải suy nghĩ xa xôi.
La Vi Vi không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-cau-cung-co-chut-dep-trai/1068810/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.