La Vi Vi về phòng, điện thoại trong túi áo bỗng rung lên. Cô rút ra, là tin nhắn từ "Nhất Thảo Dĩ Hàng": "Mai cậu tự đưa trả tôi đi." Chỉ có 7 chữ đơn giản, vẻ mặt La Vi Vi lờ mờ, cảm giác đầu to cả ra. Đã nói chuyện tối qua là bí mật rồi. Cái tên này tại sao vẫn còn muốn cô tự tay trả chứ? Bị đần hả? Đần chắc rồi! Nhưng cô rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nếu như để Tống Ninh Viễn trả đồ cho Phàm Nhất Hàng, mọi người tất nhiên sẽ không nghi ngờ, hai tên con trai với nhau thì có làm sao? Nhưng mọi người không biết, Tống Ninh Viễn sẽ biết! Làm sao cô có thể giải thích chuyện tối qua cho Tống Ninh Viễn chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn nên tự trả cho cậu ấy thì hơn, bớt phiền toái, dù sao hai người cũng cùng bàn, lén lút đưa có bộ quần áo chắc cũng chẳng ai biết đâu. La Vi Vi trả lời "Được rồi", rồi đem quần áo khô nhét vào trong tủ. Gần đến giờ cơm tối, La Vi Vi chuẩn bị đuổi khách, mặc dù đám này không hút thuốc trong phòng khách nhưng mùi khói vẫn ám vào, cô quyết định thông gió phòng khách rồi tiện quét tước lại chút trước khi Nguyễn Ngọc Quyên về. La Vi Vi vừa ra khỏi phòng, liền có một đứa con trai vừa cầm điện thoại vừa gào lên kích động: "Mọi người ra đây xem cái tin này đi." "Cái gì? Để tôi xem..." cái tên Tống Ninh Viễn hóng hớt nhào đến đầu tiên, tầm mười giây sau trợn to mắt: "Đây không phải là ảnh của chúng ta sao?" "Đâu chỉ có thế, lại còn ở ngay khu sân thể thao đấy!" Cậu ta giậm chân: "Mẹ nó! Thật là đáng sợ mà!" Những người khác đầy nghi ngờ hỏi: "Chuyện quái gì xảy ra vậy?" Cậu nam sinh vừa giơ điện thoại vừa ngơ ngẩn nói bằng ngữ âm vùng Đông Bắc: "Thì tối hôm qua đó, có một tên tội phạm lẩn trốn bị bắt ở cái sân chúng ta thường hay lui tới." Lòng La Vi Vi rơi lộp bộp một cái, tay nắm chặt điện thoại theo bản năng. Cậu nam sinh đó còn tiếp tục nói: "Cái tên tội phạm lẩn trốn đó phạm tội hiếp dâm, chạy từ tỉnh khác đến, lại còn không phải là phạm tội lần đầu! Má ơi, nếu hắn mà chưa bị bắt, đám chúng ta không phải nguy hiểm lắm hay sao"? Phạm tội hiếp dâm... không phải vi phạm lần đầu... Trán La Vi Vi mờ một tầng mồ hôi lạnh, dưới lòng bàn chân cũng ướt toàn mồ hôi, lúc nãy chỉ có chút sợ hãi là do não cô còn chưa phản ứng kịp, bây giờ nghe bọn họ nói xong, sắc mặt cô liền trắng bệch. Nếu như lúc ấy Phàm Nhất Hàng không ở đó, vậy thì cô... La Vi Vi siêt chặt điện thoại, răng nanh cắn chặt môi dưới, cảm thấy lạnh hết cả người. "Chúng ta nên ít đến cái sân đó thì hơn! Không chỉ là tên tội phạm lẩn trốn mà dạo này đám người bên Trường Trung học số 13 cũng hay lượn lờ ở đấy, thôi chẳng biết nữa!" Cả đám hùa theo đồng ý. Mặc dù Trung học số 7 cũng không phải trường gì quá tốt, nhưng khác hẳn với cái trường Trung học số 13 chỉ cần 100 điểm là có thể vào học, vẫn có cả những học sinh đỉnh của chóp, Trung học số 13 khinh thường cái đám số 7 khù khờ ngoan ngoãn, Trung học số 7 lại khinh thường cái đám số 13 toàn lưu manh côn đồ. (*Bên Trung Quốc thi cấp 3 thường thi 7 môn, trung bình một bài tối đa sẽ là 100 đến 120 điểm tùy vùng.) Nói chung chẳng ưa gì nhau, nên rất ít khi qua lại. Tính ra, cái tên con trai mà La Vi Vi đụng phải ngày hôm đó cũng là học sinh đầu tiên ở Trường Trung học số 13 mà cô gặp. La Vi Vi lắc lắc đầu, bớt để ý đi liền thấy dễ chịu hơn. "Không nghĩ đến nữa, mọi chuyện cũng qua rồi." Cô tự nhủ. La Vi Vi lại để điện thoại vào trong túi áo, điều chỉnh lại cảm xúc rồi cười: "Nè mấy người, ngây ngốc đủ chưa hả? Đến giờ phải lượn rồi đó." Cái đám này bình thường chơi được lắm, cũng biết nhà cô nghiêm nên không lằng nhằng mà lấy đồ rồi cuốn xéo hết. Cuốn xéo hết rồi. La Vi Vi đi ra ngoài tiễn họ về, còn Tần Thiên Thiên thì ở lại trong phòng khách quét tước. Tống Ninh Viễn là người bước xuống bậc tam cấp cuối cùng, trước khi đi còn do dự nói: "Đại ca à, tôi thấy lớp trưởng thực ra cũng được mà. Trước đây hai người có phải có gì hiểu lầm hay không? Hiểu lầm thôi, đôi bên giải thích rõ ràng là được, dù sao cũng là người một nhà cả." La Vi Vi cũng không biết tại sao Tống Ninh Viễn lại đột nhiên nói mấy lời này, nhưng nhìn cái giọng điệu của cậu ta trông giống hệt Tần Thiên Thiên. Nếu là bình thường, cậu ta sẽ chẳng bao giờ nói ra mấy lời thế này, gia đình là điều cấm kỵ của cô, Tống Ninh Viễn quen cô lâu như vậy không thể không biết điều này, thế nên mấy câu mà cậu ta nói chắc chắn là dính dáng từ Tần Thiên Thiên. La Vi Vi không mặn không nhạt cười một cái, không biết cái tên mập này bị Tần Thiên Thiên cho ăn bùa mê thuốc lú gì rồi. "Biết rồi." Không nghe ra được cảm xúc gì từ giọng cô, trong đầu cô bỗng hiện ra hình ảnh Tần Thiên Thiên đứng ở cửa nhà tắm hỏi nếu cô ta chơi với bạn của cô, cô sẽ không giận chứ? Tống Ninh Viễn cũng không nói gì nữa, tạm biệt cô rồi đuổi theo đám bạn về nhà. Tống Ninh Viễn đứng ở bậc thang cuối cùng, nhìn bóng dáng đám Tống Ninh Viễn càng ngày càng xa, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ. Cô học không giỏi, nhưng đầu óc cũng không phải ngu dốt, cũng hiểu phải đối nhân xử thế như thế nào, cô xâu chuỗi mọi sự việc hôm qua và hôm nay cuối cùng cũng ra điểm mù. Chân tướng bày ra rõ ràng trước mắt, cô như cảm nhận được cái mát lạnh sau cơn mưa, cô chậm rãi thu ngón tay lại. Tần Thiên Thiên, cô đúng thật là... khiến người ta thích không nổi mà. La Vi Vi quay vào nhà, trên mặt không để lộ cảm xúc gì, còn giúp Tần Thiên Thiên dọn dẹp phòng khách. Cái vẻ mặt Tần Thiên Thiên lúc nào cũng tỏ vẻ vô hại làm La Vi Vi có hơi kinh hãi. Cô thực sự không hiểu nổi, tại sao Tần Thiên Thiên lớn lên lại thành thế này? Rõ ràng cô ta cũng chẳng giống cô, không có một ông bố thích bạo lực gia đình, mẹ không may mất vì bệnh tật, cả tuổi thơ cũng coi như khá êm ấm. Vậy rốt cuộc cái gì đã khiến Tần Thiên Thiên trở thành một kẻ lòng dạ khó lường thế này? La Vi Vi không nghĩ ra, cũng chẳng muốn nghĩ nữa. Một số người có tính cách xấu xa do gia đình của họ, lại có một số kẻ được sinh ra trong sự đùm bọc thương yêu nhưng tính cách lại chẳng có tí nào cái yêu thương ấy. Tạm biệt hai ngày cuối tuần mưa gió, hôm cuối cùng thị trấn cũng có được một hôm thứ Hai trời nắng đẹp. Thật may là La Vi Vi hôm thứ bảy đến trường có mang cả cặp sách về, thế nên cô có nhét thêm một bộ đồng phục vào trong cặp cũng không ai biết hết. Đồng phục mùa hè chất khá mỏng nên cũng không tốn nhiều diện tích lắm. Hôm nay La Vi Vi dậy rất sớm, Nguyễn Ngọc Quyên đang định và ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng rồi. Nguyễn Ngọc Nguyên đang định gõ cửa phòng thì sửng sốt: "Hôm qua con thức cả đêm à?" Gì vậy... La Vi Vi hơi khó chịu, không tiếp lời, ra ngồi luôn xuống bàn ăn bữa sáng. Nguyễn Ngọc Quyên trông cô cũng không giống người vừa thức cả đêm nên cũng không hỏi nữa, chỉ giương mắt nhìn cô một tí. Học sinh lớp 7 phải thực hiện nghi lễ kéo cờ vào mỗi buổi sáng thứ hai hàng tuần, lúc kéo cờ phải mặc đồng phục cho nên lúc ra khỏi nhà, La Vi Vi và Tần Thiên Thiên đều mặc, nhưng La Vi Vi thì không mặc quần đồng phục mà mặc một chiếc chân váy đen. Nguyễn Ngọc Quyên nhìn thấy rồi cáu kỉnh lẩm bẩm: "Con mặc thế này thầy cô giáo không mắng sao? Mẹ nhớ là thứ Hai phải mặc đồng phục cơ mà, mặc váy cho ai xem? Mẹ nói cho con biết, bài kiểm tra lần này cố mà làm cho tốt vào, đừng có làm mất mặt mẹ!" Nguyễn Ngọc Quyên càng nói càng bực mình, La Vi Vi cố húp nốt ngụm cháo còn lại, rồi chạy mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]