Trong khi Đoàn Tình Viễn đang hối hận, thì sinh hoạt của hai con người trẻ kia lại bình đạm như thủy, như gói gọn trong một chiếc bình, tất cả ồn ào đều dạt ra xa. Tiểu Kiều khỏe mạnh thuận lợi trưởng thành, từng chút một đuổi kịp bạn cùng lứa.
Một năm trôi qua rất nhanh, đại học năm ba cũng gần như hoàn thành, chương trình thực tập đang đi đến những bước cuối cùng, về Tần Thiệu, công trình kua sắp kết thúc, trời lúc này chuyển sang giá rét đông lạnh. Bàn tay Tần Thiệu vừa mới vào đông ngày nào cũng bị nứt nẻ, sau này dần dần thích ứng, da đã thô nay lại càng thô hơn, Tiểu Kiều ôm tay hắn nhìn trái nhìn phải:”Ba ba. Đau.” Tiểu Kiều rốt cục mở miệng nói chuyện, mấy ngày nay cứ líu lo không dừng. Tần Thiệu vui vẻ:”Không đau. Cứng không? Có muốn cắn một cái không?”
Tiểu Kiều quả nhiên nghe xong liền ôm đầu ngón tay cắn, Đoàn Tình vỗ lên Tần Thiệu:”Tiểu Kiều, đến đây.”
Tần Thiệu nhận lấy thuốc mỡ phòng chống rét bôi lên, một bên xoa xoa cho thuốc tản đều một bên bịt mũi Tiểu Kiều, thuốc mỡ này có mang bạc hà thanh mát, Tiểu Kiều ghét bỏ quay đầu:”Hôi!” Biểu tình nhỏ này rất khả ái, Tần Thiệu mừng rỡ một phen ôm lấy:”Con trai cưng, đợi ba ba làm xong công trình này, con muốn cái gì baba sẽ mua cho con cái đó”
Tiểu Kiều mới tập nói nên chỉ trong giới hạn có thể gọi ba ba, cha, cô, dì, cha nuôi cùng vài từ hay kêu. Đối với lễ vật vẫn chưa biết nói, mà Tiểu Kiều vốn thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-bung-ten-khon-kiep-nay-co-con-cua-han/1486152/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.