Vào một buổi tối mùa xuân giăng làn mưa bụi, Tạ Lam Sơn lại trở về Tam Giác Vàng.
Dường như nơi đây đã thay da đổi thịt, những cây anh túc từng phủ kín các dãy núi đồi giờ đã chẳng còn lại bao nhiêu. Sau khi tổ chức của Mục Côn bị xóa sổ, chính phủ các bên ở Tam Giác Vàng đã ra lệnh cấm tuyệt đối việc gieo trồng cây thuốc phiện. Phía Lào đi đầu trong việc đầu tư xây dựng, chính phủ đã cắt cử lực lượng quốc phòng đóng quân tại đặc khu, nhờ vậy mà những “mô hình kinh doanh thay thế thuốc phiện” cũng nổi lên theo thời thế.
Nhưng Tam Giác Vàng vẫn là nguồn cung ma t úy lớn nhất trên thế giới, dân địa phương vẫn không thể cai được thói quen hút thuốc phiện, thuốc phiện truyền thống và ma t úy kiểu mới cùng tồn tại ở đây, những nhà máy điều chế ma t úy đá ngầm được xây san sát nhau dọc theo bờ sông Mê Kông, chỉ hơi lơ là thôi thì her0in cũng sẽ hồi sinh từ đống tro tàn.
Vì vậy mà tỉnh Hán Nam tiếp giáp với Tam Giác Vàng có trách nhiệm chắn đê ngăn nước, đây chính là trạm kiểm soát quan trọng nhất để ngăn không cho ma t úy tuồn vào trong nội địa.
Trong ánh hoàng hôn, núi Kim Long uốn lượn như rồng, sông Mê Kông đỏ thẫm như màu máu, những rừng chuối tiêu kéo dài đến cả chục ngàn mẫu đất, hàng ngàn cây bông gòn hiên ngang đứng thẳng. Tạ Lam Sơn ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp hồi lâu, sau đó anh nhắm mắt lại, cảm thấy miệng bị bịt chặt và tai thì lùng bùng, bàng hoàng khiếp hãi.
Sáu năm nằm vùng như một giấc mộng chênh vênh.
Tạ Lam Sơn hiểu rất rõ việc Mục Côn và đám tay sai của gã thích trà trộn ở nơi nào trong Tam Giác Vàng, hồi bị Mục Côn bắt đi anh chỉ thấy được vài gương mặt, chẳng biết có phải do tâm lý hay không mà mặt kẻ nào cũng đều gớm ghiếc và đáng ghét đến độ làm người ta khó mà quên nổi.
Sau vài ngày điều tra theo dõi, Tạ Lam Sơn đã thành công tìm được một tên, anh cẩn thận bám theo kẻ này tới một chỗ không người, sau đó áp chế bằng vũ lực, bẻ quặt cánh tay gã lại rồi ép người vào tường.
Tạ Lam Sơn giao cho tên bán ma t úy này một cái USB, bảo tên này mang về đưa cho Mục Côn, chắc chắn Mục Côn sẽ thưởng lớn cho mày, nhưng nếu mày không đưa cho gã thì dù phải đuổi theo đến chân trời góc biển, tao cũng sẽ giết mày bằng được.
Không lâu sau, Mục Côn đã nhận được cái USB từ tên tay sai, USB chỉ có một đoạn clip, trong video là một căn phòng toàn băng đỏ và Tạ Lam Sơn mà gã ngày nhớ đêm mong.
Tạ Lam Sơn cầm một cái túi trong tay, anh lấy ra vài mảnh tinh thể trong suốt như thạch anh tím, năm ngón tay thon dài chậm rãi nghiền nát chúng, sau đó anh mỉm cười thả lỏng tay, bột phấn màu đỏ tím lập tức rơi xuống từ trong kẽ tay anh, hình ảnh đẹp đến lạ thường.
Một phần nhỏ băng đỏ thu được trên thị trường, nhưng hầu hết thì đều là hàng giả mà Tang Nhất Phong chế ra, dù gì thì nếu chỉ nhìn qua video thì Mục Côn cũng sẽ không thể phân biệt bằng mắt thường. Nụ cười của Tạ Lam Sơn trong màn hình trở nên rõ ràng hơn: “Dù gì tôi cũng là đội viên của Lam Hồ, đương nhiên vẫn phải hiểu đôi chút về đồng đội của mình rồi. Vậy nên tình cờ làm sao, hiện giờ toàn bộ số băng đỏ mà Trì Tấn cướp của anh đều nằm trong tay tôi.”
Thằng súc sinh bị nổ thành bụi là đáng đời! Mục Côn thầm chửi Trì Tấn, gã gần như đã lật tung toàn bộ những nơi mà cậu ta có thể giấu hàng nhưng lần nào cũng công cốc trắng tay.
“Với anh thì lô hàng này ít nhất cũng có giá lên tới bảy tỷ, còn đối với một người không có ý định buôn ma t úy như tôi thì chẳng đáng một đồng, vậy nên tôi muốn dùng số hàng đó để đổi lấy ít tiền với anh. Đám công an chết tiệt kia vẫn đang truy nã tôi, tôi phải mau chóng ra nước ngoài.”
Lệnh truy nã cấp B vẫn chưa bị hủy bỏ để dụ Mục Côn cắn câu, Tạ Lam Sơn vẫn đang ở trong danh sách tội phạm bỏ trốn.
Ở cuối đoạn video ngắn, Tạ Lam Sơn báo một số điện thoại vệ tinh, sau đó lại nở nụ cười đầy quyến rũ với Mục Côn, anh nói, anh biết phải tìm tôi thế nào rồi đấy.
Lựu đạn phân mảnh của Trì Tấn không làm Mục Côn nổ chết nhưng cũng khiến gã bị thương nặng. Dù Mục Côn đã nhanh chóng túm tay sai chắn trước người trước khi vụ nổ xảy ra nhưng tình hình vết thương của gã vẫn không mấy khả quan, nửa người gắn với cánh tay trái không những bị bỏng nặng mà còn bị chấn thương thể giật nghiêm trọng hơn bỏng rất nhiều. Sau khi trở lại Myanmar, gã đã phải trải qua ba ca phẫu thuật liên tiếp.
Mục Côn đang sát trùng thay băng khi gọi điện thoại vệ tinh cho Tạ Lam Sơn, bác sĩ dùng cồn i-ốt để sát trùng bên ngoài vết thương ở thân trên của gã rồi dùng gạc sạch băng lại.
Cơn đau dữ dội khi thay băng làm mồ hôi gã túa ra đầm đìa, Mục Côn dựa lưng vào tấm chiếu nhung và chờ Tạ Lam Sơn ở bên kia lộ mặt. Cuộc gọi được kết nối, Tạ Lam Sơn đột ngột xuất hiện trong màn hình làm mắt gã sáng bừng, thậm chí còn quên luôn cơn đau như nát vụn nửa người kia, gã vùng vẫy muốn ngồi dậy từ trên ghế dài.
Phong thái đã không còn phô trương như trong đoạn clip trước đó, Tạ Lam Sơn đã cắt tóc, thoải mái để lộ đường nét gương mặt anh tuấn rõ ràng cùng với những vết bầm tím tụ máu trên mặt. Anh khoanh chân ngồi trước ống kính, một tay cầm dao nhỏ dùng để điêu khắc, tay kia đang nắm chặt con voi gỗ đã đẽo được một nửa, dưới chân anh còn có ít vụn gỗ trắng rơi lả tả, mảnh lớn thì bằng đầu ngón tay, mảnh nhỏ thì như vẩy cá. Khi ngẩng lên nhìn chằm chằm vào ống kính, ánh mắt anh tĩnh lặng đến mức không có bất cứ dao động nào, toàn thân vừa khép mình vừa kiềm chế.
Trong những năm nằm vùng bên cạnh gã, người đàn ông này liều mạng hơn bất cứ ai nên cũng thường xuyên bị thương. Mục Côn vẫn nhớ rõ Tạ Lam Sơn luôn ngồi một mình trong góc, lẳng lặng khắc tượng gỗ trong tay, cả người chi chít những vết thương lớn nhỏ.
Trong một khoảnh khắc thoáng qua, Mục Côn cảm thấy hết sức bối rối, dường như A Lam mà gã từng quen kia đã trở về.
Mục Côn để trần thân trên, Tạ Lam Sơn nhìn thấy thân trên bị thương của gã, vết bỏng ngoài da vẫn còn chưa khỏi hẳn, vẫn thấy rõ được máu thịt đỏ trắng đan xen.
“Tôi vẫn còn nhớ rõ anh cũng bị thương hồi bị tay sai của Quan Nặc Khâm tập kích.” Vậy mà Tạ Lam Sơn lại có thể ôn chuyện cũ với gã vào ngay lúc này, anh hờ hững nói, “Trong khu rừng ở biên giới Thái Lan Myanmar, tôi đã nói với anh rằng chắc chắn tôi sẽ đưa anh ra ngoài.”
Cơn mưa phùn liên miên suốt mấy ngày đã tạnh, sương mù vấn vít kín đặc bên ngoài cửa sổ, cây cỏ xanh ngắt tốt tươi, mỗi khi gió thổi qua là rung rinh làm bọt nước rơi đầy đất khiến cho nơi này toát ra vẻ đẹp như chốn thần tiên. Gương mặt và thần thái thờ ơ của Tạ Lam Sơn hiện tại đã làm sống dậy cả một câu chuyện xa xưa, Mục Côn nhớ ra Tạ Lam Sơn đã hút nọc độc trên đùi mình như thế nào, rồi cõng gã đi về phía trước trong buổi đêm cũng ẩm ướt như thế này ra sao.
Gã nói rằng muốn xăm tên mình lên người anh theo kiểu nửa đùa nửa thật, nhưng cuối cùng gã và anh lại siết chặt tay nhau, đáp lại bằng một lời hứa hẹn đáng giá ngàn vàng, là anh em vào sinh ra tử.
Những ký ức ùa về làm Mục Côn cảm thấy còn bàng hoàng và đau đớn hơn, thậm chí còn đau hơn cả khi lột da đổi thịt, gã đưa tay lên che mặt, thấp giọng van vỉ như cầu xin: “Mày đừng giả vờ như mày là em ấy, mày không phải em ấy… Mày không phải em ấy…”
Tạ Lam Sơn lẳng lặng nhìn chăm chú vào gã một lát bằng ánh mắt xót thương, sau đó anh bỗng bật cười thành tiếng, ánh mắt cũng đột ngột thay đổi, lại trở nên bay bổng phiêu lãng, hấp dẫn chết người. Anh vứt con voi gỗ trong tay đi, đưa sống con dao nhỏ lên nhẹ nhàng lướt qua khóe môi đỏ mọng quyến rũ của mình rồi mỉm cười nói: “Được rồi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”
Anh chuyển đổi giữa hai trạng thái hoàn toàn đối lập một cách thành thạo dễ dàng. Trong tình trạng bị thương khiến tinh thần lú lẫn, Mục Côn gần như đã không thể phân biệt nổi rốt cuộc người này là cảnh sát truy quét tội phạm ma t úy hay là một kẻ sát nhân.
“Băng đỏ trị giá bảy tỷ, tôi chỉ cần số kim cương trị giá một trăm triệu, không tham quá đâu nhỉ.” Tạ Lam Sơn thay đổi hướng camera để cho Mục Côn thấy chiếc trực thăng đang ở ngay bên ngoài phòng mình, sau đó anh lại chuyển ống kính về và nói tiếp, “Tôi đã dùng một ít băng đỏ của anh để thuê cái trực thăng này, chờ đến khi tiền trao cháo múc thì tôi sẽ cao chạy xa bay, không tiếp tục lượn lờ trước mặt anh và làm anh ngứa mắt với danh nghĩa Tạ Lam Sơn nữa.”
“Sao mày nghĩ tao có thể móc ra số kim cương trị giá một trăm triệu ngay được?” Động tác của bác sĩ thay băng hơi nặng, Mục Côn đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, gã quay đầu tức giận trừng mắt nhìn người này, sau đó lại lạnh lùng cười với Tạ Lam Sơn trong màn hình, “Chưa kể là tại sao mày nghĩ tao sẽ đồng ý giao dịch với mày?”
“Diamonds are a girl’s best friend.” Tạ Lam Sơn nhíu mày ra vẻ oán trách, sau đó anh lại khẽ cười, “Chẳng phải anh nói tôi là hoàng hậu anh tha thiết mong ước nhất còn gì, từng đó kim cương đổi được niềm vui cho hoàng hậu của anh thì sao nào?”
Bỗng nhiên anh không cười nữa, chỉ nghiêm túc chìa tay về phía ống kính và nói: “Chúng ta là anh em, là anh em vào sinh ra tử.”
Một khi tiến vào trạng thái của một cảnh sát phòng chống ma t úy, không những là thần thái khi nói chuyện mà dường như cả giọng nói cũng thay đổi, chưa kể dáng vẻ ù lì như khúc gỗ ấy lại hết sức xuất thần. Mục Côn thật sự bị mê hoặc, gần như không cầm lòng được mà nói: “Sao phải trốn ra nước ngoài làm gì, chẳng thà ở lại bên cạnh tôi.”
Sự tha thiết của người này vừa buồn cười vừa đáng thương, Tạ Lam Sơn lại thay đổi trạng thái lạnh lùng đờ đẫn, ánh mắt anh trở nên mềm mại động lòng, anh nói: “Tôi sẽ quyết định địa điểm gặp mặt, còn anh sẽ chọn thời gian. Vậy cho công bằng.”
Địa điểm gặp nhau được chốt giáp với Quân khu 3 của Lào. Vì Lào đã thành lập đặc khu kinh tế Tam Giác Vàng nên còn đặt một doanh trại đóng quân tại đây, đồng thời lệnh cho một đại tá tên là Tashika kiểm soát an ninh trật tự.
Quan Nặc Khâm có thể tiếp quản địa bàn của Mục Côn chỉ trong một thời gian ngắn thì hẳn là lão cũng đã chuẩn bị lo lót móc nối với lãnh đạo của cả ba quốc gia. Rút cây củ cải Khang Thái ra thì rễ cũng dính theo, hầu hết quan chức cấp cao đứng sau hắn ta cũng ngã ngựa. Trong khi bên phía Lào thì có vẻ kẻ mà lão móc nối chính là Tashika.
Tashika cũng không thể bị Mục Côn lung lạc trong một khoảng thời gian quá ngắn, mà cũng vì bao che cho các phần tử liên quan đến ma t úy suốt bao nhiêu năm nên hắn ta cũng có nhiều mâu thuẫn với phía Trung Quốc.
Là một bên thứ ba trung lập về mặt lý thuyết, Mục Côn không dám tự ý hành động ở khu vực này, cảnh sát đặc nhiệm của Trung Quốc cũng không có thẩm quyền xét xử, vì vậy cả hai bên đều có thể yên tâm.
“Nếu anh sợ chết thì cũng không việc gì phải đích thân giao dịch với tôi, cho tay sai của anh mang kim cương đến là được, dù sao thì…” Trước khi ngắt cuộc gọi video, Tạ Lam Sơn thản nhiên để lại một câu:
Tôi là cảnh sát, còn anh là tội phạm.
Thang Tĩnh Lan chờ bên ngoài nãy giờ đẩy cửa đi vào, cô ta dắt theo một bé gái mới chỉ tầm tám tuổi, đây là cô cháu ngoại Na Gia của Quan Nặc Khâm, khuôn mặt tròn và đôi mắt tròn xoe, lông mi lại vừa dài vừa rậm, mái tóc xoăn tự nhiên như lông cừu trông khá xinh xắn. Mục Côn nuôi con bé chính là để áp chế tàn dư của Quan Nặc Khâm.
Thấy người đàn ông trên giường trầm tư hồi lâu, Thang Tĩnh Lan nhận ra suy nghĩ của gã, cô ta bảo con bé ra vườn hoa chơi rồi lên tiếng nhắc nhở: “Rõ ràng Tạ Lam Sơn có mục đích khác khi đưa ra giao dịch này, tôi không tin anh ta.”
Đã thay thuốc xong, vết thương cũng đã được băng lại sạch sẽ, nhưng cơ thể cường tráng của Mục Côn vẫn không ngừng run rẩy vì đau đớn, ánh sáng u ám trong mắt gã lúc thì lóe lên lúc lại tắt ngúm, đôi mắt gã lạnh lùng như vầng trăng khuyết trong đêm đen.
“Theo như những gì nghe trộm được từ điện thoại của ông bố cục phó của Lưu Minh Phóng, hiện giờ đội trưởng Tùy Hoằng của Lam Hồ đang ở Myanmar, rõ ràng bọn chúng muốn để Tạ Lam Sơn dùng một tấn m a túy đá này để dụ anh mắc câu.” Mặc cho cô ta khuyên thế nào, gã vẫn không mở miệng. Thang Tĩnh Lan cảm thấy hơi cáu, gương mặt xinh đẹp cũng méo xệch, “Anh thấy chưa đủ mệt với thằng nhãi ranh của Lam Hồ kia à, sao còn muốn mạo hiểm lần nữa?”
“Cô lại đây.” Thở hồng hộc một hồi, cuối cùng Mục Côn cũng lên tiếng, giọng của gã trầm hơn ngày trước rất nhiều, suy cho cùng cũng là vì bị thương.
“Lòng tham vô đáy không bao giờ là đủ, rắn mà lại muốn nuốt voi, chẳng nhẽ số băng đỏ này còn quan trọng hơn sự nghiệp của chúng ta và tính mạng của anh sao?”
Người phụ nữ rướn người đến gần gã đàn ông trên ghế dài, nhưng bỗng nhiên gã đàn ông lại nổi cơn thịnh nộ không hề báo trước, gã cầm chiếc kéo y tế mà bác sĩ chưa lấy đi và đâm mạnh vào mặt cô ta.
Thang Tĩnh Lan không tránh kịp, mặt bị rạch một vết sâu hoắm, máu lập tức trào ra.
Người phụ nữ hét lên sợ hãi, xoay người định chạy nhưng lại bị gã đàn ông giật ngược tóc trở về.
“Mày đúng là đồ ngu dốt, mày thật sự nghĩ tao để ý tới số băng đỏ bảy tỷ kia à?” Con thú hoang bị thương trở nên điên cuồng, Mục Côn túm Thang Tĩnh Lan tới trước mặt, gã cụp mắt ghé vào tai cô ta, gầm lên với vẻ mặt dữ dằn, “Từ đầu đến cuối tao chỉ cần mỗi Tạ Lam Sơn thôi.”
Đang nói chuyện thì một tên tay sai đẩy cửa bước vào, Mục Côn thả lỏng tay, uể oải nhắm mắt lại: “Nếu không phải thông tin mà tao cần thì đừng có nói ra, không thì tao sẽ giết mày.”
Nhưng thông tin mà tên kia mang tới lại đúng là thứ gã cần.
Thông qua việc nghe trộm điện thoại của Lưu Diễm Ba, chúng đã biết đội trưởng Tùy Hoằng của Lam Hồ đã âm thầm đến Myanmar, nhưng anh ta không vội vàng triển khai kế hoạch mà lại tới một ngôi làng nhỏ tên là Muang Khon ở phía đông Myanmar.
Mục Côn đã phái rất nhiều tay sai đi thăm dò hành tung của đội trưởng Tùy ở Muang Khon, cuối cùng cũng phát hiện ra, năm nào vị đội trưởng của Lam Hồ này cũng sẽ đến thăm một ngôi chùa ở đây.
Có hàng ngàn chùa chiền lớn nhỏ ở đất nước Phật giáo Myanmar, ngôi chùa này nằm trên đỉnh núi, ngọn núi không cao nhưng cũng vì thế mà khách hành hương rất thưa thớt. Vậy nên ngôi chùa này chẳng khác gì cái miếu hoang quanh năm đóng bụi, cũng chẳng có ai lo việc nhang đèn.
Ngoài một vài hòa thượng già thì cũng chỉ có một tòa tháp cô đơn đổ nát vẫn lặng lẽ hướng mặt về Trung Quốc ở phương bắc suốt hàng ngàn năm qua.
Chuyện một đội trưởng đội đặc công tín Phật rất khó xảy ra, dù có tín Phật thì cũng chẳng việc gì phải lén lút tới ngôi chùa đổ nát thế này để bái Phật. Mục Côn đoán chắc chắn A Lam của gã được chôn ở đó.Hết chương 164.
*Một fact thú vị về Tashika, thực ra cái tên này là của một nhân vật có thật, người này thuộc băng nhóm của trùm buôn ma t úy Nor Kham, được mệnh danh là vị vua mới của Tam Giác Vàng sau đế chế của Khun Sa. Tashika có liên quan đến vụ sát hại các thủy thủ Trung Quốc ở Tam Giác Vàng vào ngày 5 tháng 10 năm 2011 và bị kết tội cố ý giết người, bắt cóc và cướp tàu. Vào lúc hai giờ chiều ngày 1 tháng 3 năm 2013, Tashika và ba người khác gồm (Nor Kham, Sangkang và Yi Lai) đã bị xử tử bằng tiêm thuốc độc tại Tòa án Nhân dân Trung cấp thành phố Côn Minh, tỉnh Vân Nam.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]