Hoàng hôn đổ dần về tối, Tạ Lam Sơn ngồi trước bàn cơm một mình, trên bàn chẳng có thứ gì, không một đ ĩa đồ ăn hay một cốc nước, góc bàn hình vuông đã bị thời gian mài mòn loang lổ.
Bóng đêm buông xuống rất nhanh, cùng với tia sáng cuối cùng lọt vào từ ngoài cửa sổ, tất cả phủ lên gương mặt anh.
Đây là nơi A Hạ nói cho anh biết. Dường như mỗi thành phố đều có một góc khuất mà cảnh sát không thể can thiệp, có rất nhiều kẻ nghiện hút sinh sống ở đây, giống như những bào tử nấm điên cuồng phát triển.
Cơ thể nặng nề vô cùng như bị giội nước nóng từ đầu xuống chân, chẳng biết là mồ hôi hay nước mắt thấm đẫm. Nước nhỏ giọt trên mặt Tạ Lam Sơn, trán anh cũng ẩm ướt, vết thương bị nứt toác ra còn chưa được xử lý, anh đang sốt rất cao.
Tạ Lam Sơn đờ đẫn nhìn về phía trước, nhưng phía trước vốn chẳng có vật gì.
Tiếng “người tốt” mà cô gái mù kia nói đã đánh thẳng vào sự yếu đuối của anh, hai chữ ấy cứ như cát lún xoáy trong đầu, anh cố gắng chống lại nó thì lại cảm thấy bản thân không ngừng bị kéo mạnh, chật vật không nói thành lời.
Một tấc, hai tấc, ánh sáng chậm rãi lùi về sau tựa như tàn lửa còn ngắc ngoải trong lò, rồi lại một tấc, hai tấc, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại bóng đêm.
Mắt anh đã quen với bóng tối làm người ta tuyệt vọng này, nhưng khoảnh khắc nhấc đôi mí mắt nặng nề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-bong-toi/2095737/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.