Chương trước
Chương sau
Hồi mới tới Tam Giác Vàng, Tạ Lam Sơn đã biết nơi này không chỉ có thuốc phiện tràn lan mà vấn nạn buôn người cũng cực kỳ nghiêm trọng.

Điểm đến là khu vực nghèo nàn và lạc hậu nhất ở Tam Giác Vàng, vì tranh giành địa bàn và đọ thế lực với Quan Nặc Khâm, Mục Côn cũng dẫn theo khoảng chục tên tay sai thân cận, chậm rãi chạy tới đó trên một chiếc xe tải việt dã. Kẻ được phái tới đón bọn họ mang cả vòng hoa và bó hoa, Mục Côn cười ha hả, tùy tay ném đi hơn nửa, chỉ giữ lại bó hồng lộng lẫy nhất để tặng cho Tạ Lam Sơn.

Sau đó Mục Côn nói chuyện làm ăn với ai đó, những tên tay sai đi cùng gã thì lang thang bên ngoài tường rào. Khắp nơi đều là những kẻ ăn mày, có vài tên buôn ma t úy đã lấy thuốc lá cuốn, kẹo hoặc ma t úy để đổi lấy một đêm nồng nàn với mấy cô gái bản địa. Chỉ riêng có Tạ Lam Sơn, anh trao một bông hồng đỏ còn chưa kịp héo vào tay một cô gái, rồi nhẹ nhàng nói với cô ấy bằng thứ tiếng Myanmar bập bẹ:

Em tự do hơn mình nghĩ rất nhiều.

Những cô gái quần áo rách rưới, bụng đói cồn cào thậm chí còn có thể đã nghiện đều dè bỉu và giễu cợt hành vi tặng hoa này của anh, có tên buôn ma t úy móc ra một gói ma t úy kiểu mới nhìn giống như kẹo, mấy cô gái lập tức giẫm nát bông hoa hồng của anh xuống đất bùn dưới chân.

“Mày điên rồi à mà còn tặng hoa cho gái đi3m?” Tên đầu sỏ dưới trướng Mục Côn vừa tìm một đứa gái bản địa cùng trượt băng xong, trở về thì thấy tất cả mọi người đã ra ngoài cuồng hoan, chỉ còn mỗi Tạ Lam Sơn ngồi một mình trước cửa sổ, gã cảm thấy rất khó hiểu, thậm chí còn muốn khuyên anh, “Người đã nghèo đến mức này thì chẳng còn biết tự tôn hay tự trọng là gì nữa đâu, thậm chí cũng chẳng biết thế nào là ‘đẹp’ nữa, mày cho nó một điếu thuốc thì nó sẽ ngủ với mày, dù là đàn gảy tai trâu vẫn còn có tác dụng hơn là tặng hoa cho gái đi3m, chả hiểu mày nghĩ cái quái gì nữa!”

Hoa đương nhiên là rẻ mạt, nơi này đã bị nghèo đói và thuốc phiện tàn phá triệt để, từ lâu đã không còn ai vui thú trồng hoa trồng cỏ, chứ đừng nói là thưởng thức.

Thời tiết oi bức, mồ hôi trên người dính dớp khó chịu như bôi dầu, Tạ Lam Sơn nhìn ra vùng đất ngập tràn hơi thở nguyên thủy bên ngoài cửa sổ, không nói một lời.

“Mày thật sự coi bản thân là Bồ Tát, dùng tình yêu để bố thí à?” Có lẽ vì ảnh hưởng bởi ma t úy đá, tên đầu sỏ cảm thấy trong lòng hừng hực lửa, gã nhìn chằm chằm Tạ Lam Sơn một hồi, càng nhìn càng cảm thấy người này đẹp hơn lũ gái đi3m ở nơi này, gã chợt như phát điên, nhào lên trên người anh.

“A Lam… A Lam, mày đẹp thật…”

Tạ Lam Sơn còn chưa kịp phản kháng thì Mục Côn đã đẩy cửa vào.

Hình ảnh trước mắt làm Mục Côn mới bàn chuyện làm ăn xong giận không kiềm chế nổi, gã nổ súng, một phát nổ đầu tên đầu sỏ kia.

Mục Côn vươn bàn tay về phía Tạ Lam Sơn mặt toàn máu tươi và óc nhão rồi kéo anh từ dưới sàn lên.

Cuộc đàm phán diễn ra rất thuận lợi, hôm sau bọn họ đã yên vị trên xe tải đi về. Mục Côn chê bên trong xe ngột ngạt nên không ngồi trong xe mà đứng ở phía sau của xe tải. Tạ Lam Sơn đứng cùng với gã, im lặng nhìn ngôi làng ngày càng xa dần.

“Tôi đã nghi ngờ thằng đó là do thám Quan Nặc Khâm phái đến từ lâu,” Mục Côn nói về tên đầu sỏ và Quan Nặc Khâm là nghiến răng nghiến lợi, “Thằng khốn nạn đó mà gọi là trùm buôn thuốc phiện à, cùng lắm chỉ là một tên con buôn thôi.”

Tạ Lam Sơn vẫn chẳng có biểu cảm gì như trước, cũng chẳng buồn nói chuyện. Một người thường khó tránh được cảm giác tuyệt vọng khi đắm mình trong địa ngục, thần thái của anh vẫn thuần khiết, cũng rất bi thương.

“Thật khó có thể tưởng tượng nghèo đói có thể biến một người thành như thế nào nhỉ? Nơi này không có hi vọng, những người ở đây đã bị hủy hoại về mặt tinh thần rồi, Quan Nặc Khâm dùng ma t úy để kiểm soát chúng, đàn ông thì bị bắt đi làm nô lệ đánh bắt cá, đàn bà thì bị bắt kinh doanh x@c thịt, mà điều đáng buồn chính là những kẻ này không hề bị trói tay xích chân, nhưng lại mặc cho người ta chém giết như gia súc, bất cứ ai muốn cứu vớt chúng cũng chỉ là uổng công phí sức mà thôi…”

Xe xóc nảy đi về phía trước, hai mắt Tạ Lam Sơn bỗng sáng lên, thậm chí còn hơi hưng phấn kích động lao về phía sau xe tải, nắm chặt lấy thanh chắn.

Anh nhìn thấy hai cô gái không biết chui ra từ đâu, đứa lớn nắm tay đứa nhỏ, đứa nhỏ thì đang nắm chặt một cành hồng, vì quý trọng mà có vẻ cực kỳ nâng niu cẩn thận. Chúng nhìn về hướng anh rời đi, vẫy tay với anh, còn nở nụ cười xán lạn với anh.

Cảm giác ấm áp dâng lên trong lồ ng ngực, viền mắt Tạ Lam Sơn đỏ hoe, tất thảy những nghi ngờ về niềm tin vốn có đều bị thổi bay sạch sẽ. Đây là đóa hoa hồng duy nhất ở mảnh đất chết chóc này, tựa như ngọn đèn điện chói lòa trong bóng tối, ngập tràn hi vọng về những điều tốt đẹp nhất chốn nhân gian.

Trong những năm chênh vênh sóng gió ở Tam Giác Vàng, cha thì hi sinh, mẹ thì phát điên, Lưu Diễm Ba đường làm quan rộng mở, từng bước thăng chức, Đào Quân thì già yếu bệnh tật đủ đường… Tạ Lam Sơn tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, anh thấy mình đang nằm trong phòng bệnh ở bệnh viện.

Đào Long Dược ngồi bên giường, gương mặt ngăm đen nhiệt thành trông vui vẻ thấy rõ, ngay cả vết sẹo lớn trên lông mày cũng tỏa sáng theo, không khác gì một tia chớp bổ đôi bóng tối.

Gương mặt thân quen chứ không phải đầu trâu mặt ngựa trước quỷ môn quan, Tạ Lam Sơn khẽ thở phào. Chẳng dễ gì sống sót thoát ra từ tay Mục Côn, anh xốc tấm chăn mỏng đang đắp lên, kiểm tra xem tay chân mình còn đủ hay không, thấy không thiếu cái tay cái chân nào thì càng mừng hơn.

Ngồi dậy khỏi giường, Tạ Lam Sơn vừa xoay cổ vừa đỡ chỗ đau trên gáy, anh hỏi Đào Long Dược: “Tôi bị sao thế?”

“Cậu còn hỏi tôi?” Sáng ra Đào Long Dược đã tới bệnh viện, còn chưa kịp ăn sáng, hắn nhồm nhoàm mấy miếng để giải quyết nốt cái bánh bao nhân thịt cỡ bự, phồng mồm trợn má nói, “Có người đi qua bắt gặp cậu ngất ven đường nên mới gọi 120 đưa cậu vào viện. Cậu bị sao thế? Bị ai tập kích hay bệnh đau đầu tái phát?”

Tạ Lam Sơn tựa vào đầu giường, nhíu mày rơi vào trầm tư. Mấy ngày trước bận điều tra vụ giết người hàng loạt nên không báo cáo kịp thời manh mối về Mục Côn, hiện tại hồi tưởng kỹ lưỡng mới thấy có vẻ như ngay từ hai chữ cái xăm trên bụng Lang Lệ, kẻ này đã lởn vởn quanh mình như vong hồn không tan.

Đào Long Dược không biết Tạ Lam Sơn trầm ngâm như vậy là đang nghĩ gì, nhớ lại câu “không ai cưỡng nổi bữa cơm” thì bèn hỏi anh: “Đói không, hay tôi qua căn-tin bệnh viện mua cháo cho cậu nhé?”

Tạ Lam Sơn nghe thế thì mới phản ứng, anh quay đầu, ánh mắt nhìn vào Đào Long Dược không có chút thiện cảm nào.

Anh không thể không nghĩ về những lời Mục Côn đã nói. Có kẻ phản bội trong “tam giác lửa truy quét tội phạm ma t úy”, không phải Đào Quân thì là Lưu Diễm Ba. Về mặt cảm tình, đương nhiên anh sẽ có xu hướng nghi ngờ Lưu Diễm Ba, nhưng nếu kẻ đó là Đào Quân thì sao? Mười năm trước ông ta đang trên đỉnh cao thì lụn bại, rõ ràng đã sắp được thăng chức nhưng rồi lại đột ngột đâm xe gãy chân, sự nghiệp cảnh sát gần như bị chôn vùi chỉ trong một đêm, chưa bắt được kẻ gây tai nạn, cảnh sát giao thông tại hiện trường đều nói nguyên nhân gây ra sự cố rất kỳ lạ, vốn hoàn toàn có thể tránh được không để xảy ra. Gom hết những chuyện ngày xưa lại rồi ngẫm nghĩ, rồi nhớ đến lời mà cảnh sát già Chu Minh Vũ từng nói, Tạ Lam Sơn càng ngày càng cảm thấy không chắc chắn, rằng rốt cuộc tình nghĩa cha con thầy trò trong suốt mười năm qua là thật hay giả.

Đào Long Dược thấy Tạ Lam Sơn đang nhìn mình nhưng ánh mắt lại lạnh lùng xa lạ, như đang xuyên qua hắn hướng về nơi khác, hắn không nhịn được bèn gọi: “A Lam? Đầu óc bị đập hỏng rồi à?”

Đây là nghi ai nghi cả tông ti rồi, với tâm lý hiện tại của anh thì nhìn ai cũng thấy giống Môn Đồ. Cố gắng dằn hết những dao động và hoài nghi xuống, Tạ Lam Sơn tự nhắc nhở chính mình: Chưa biết chừng đây là kế ly gián của Mục Côn, gã vốn không tra được ra ai là “Môn Đồ”, nhưng lại cố ý dùng câu nói lập lờ nước đôi này để khuấy cho nước đục.

Nghĩ vậy thì tâm trạng cũng tươi sáng hơn một chút, ánh mắt Tạ Lam Sơn nhìn Đào Long Dược cũng dịu dàng hơn, anh trêu gọi: “Nhìn thằng bạn gặp chuyện vui là IQ tụt chứ sao, sắp có chuyện vui với pháp y Tô hả?”

Quả nhiên Đào Long Dược cụp mắt gãi đầu, khuôn mặt ngăm đen lại hơi ửng hồng, có vẻ như rất xấu hổ: “Bọn tôi định tháng này sẽ đi đăng ký kết hôn, cũng không định làm rùm beng gì cả, chỉ mời họ hàng bạn bè đến ăn bữa cơm thôi.”

“Về phù rể thì tôi định…” Hoàn toàn không để ý đến lời đang nói, Tạ Lam Sơn bỗng nghĩ đến việc nếu Mục Côn đã xuất hiện thì phải lập tức báo cáo cho Tùy Hoằng. Chuyện này rất quan trọng, không thể nói rõ ràng qua mấy câu trong điện thoại, anh phải tới đội trên tỉnh một chuyến.

“Hả? Định đi đâu đó?” Đội trưởng Tiểu Đào đang rong chơi đắm chìm trong đại dương hạnh phúc, nào biết phù rể nhà mình chẳng buồn tiếp lời, mặt mày nghiêm túc định ra khỏi bệnh viện.

“Tôi phải đi gặp đội trưởng… cậu thanh toán tiền viện phí giúp tôi.”

Bảo đi là đi luôn, anh nhanh chóng sửa soạn rồi ra khỏi phòng bệnh như một cơn gió. Đào Long Dược ù ù cạc cạc không hiểu mô tê gì, hắn đuổi theo sau Tạ Lam Sơn, ngơ ngác gọi theo anh: “Ơ, tôi là đội trưởng của cậu mà?”

Đi tàu cao tốc từ Hán Hải tới trụ sở đội trên tỉnh sẽ mất hai mươi phút, về lý thuyết thì nhóm Trì Tấn được phái đến Hán Hải phá án, anh chẳng việc gì phải tự mình đi một chuyến thế này, nhưng Tạ Lam Sơn bỗng rất muốn trở lại nơi đó.

Hai ba giờ chiều, ánh nắng rất đẹp, quốc huy ánh vàng rực rỡ treo trên cổng lớn, có thể thấy rõ từ đằng xa. Ngoài cổng lớn cục công an tỉnh có hai con sư tử đá ngồi há mồm giơ vuốt, cực kỳ uy vũ oai phong, như đang sóng vai cùng với những người bên trong bảo vệ bình an cho cả một vùng trời.

Nhìn vào trong mới thấy được trình độ hiện đại hóa hàng đầu cả nước, tòa nhà điều tra tội phạm công nghệ cao đối diện với tòa chỉ huy trung tâm, dù không cao tới đỉnh nhưng vẫn có cảm giác như vút lên trời. Hệ thống hỗ trợ kỹ thuật bao gồm xử lý dữ liệu và liên lạc vệ tinh trong tòa nhà đã rất hoàn thiện, bên ngoài tòa nhà được bảo phủ bằng tường kính sạch sẽ bóng loáng, lấp lánh sắc màu dưới khúc xạ ánh sáng nom cực kỳ khí phái.

Rời xa đã lâu nay lại trở về, Tạ Lam Sơn đứng ngoài cổng lớn, ngắm nhìn quốc huy tỏa sáng rực rỡ hồi lâu, ai có thể ngờ được có vô số linh hồn anh hùng và những hoài bão lớn lao được cất giấu trong mỗi tấc vuông ở nơi này.

Nhắc đến cũng lạ, rõ ràng Tùy Hoằng cũng chỉ dẫn anh tới đây hai ba lần trước khi đi nằm vùng, nhưng anh lại cảm thấy thân quen lạ thường với từng viên gạch viên ngói bên trong, từng ngọn cây cọng cỏ bên ngoài cửa, tựa như nơi đây là một mái nhà khác trong cuộc đời của anh, là nơi trui rèn gân cốt và tôi luyện tâm hồn anh vậy.

Ánh nắng bỗng gay gắt hơn, Tạ Lam Sơn bị ánh sáng lấp lánh trên quốc huy làm cho chói mắt nên buộc phải nhắm mắt lại. Khi nhắm mắt anh lại nhớ về vài chuyện trong quá khứ, khi rời đi anh kiên định quả cảm, quyết không chùn bước, đến khi trở về lại nhận ra rất nhiều thứ đã đổi thay, bao gồm cả chính anh.

Trước khi Tạ Lam Sơn tới, Trì Tấn đang báo cáo tình hình vụ án băng đỏ ở Hán Hải cho Tùy Hoằng. Vụ án được phụ trách bởi tổ chuyên án do cục thành phố phối hợp thành lập đến nay vẫn chưa có tiến triển gì. Tuy rằng đã thu giữ được một lượng lớn băng đỏ dưới đáy tàu của tập đoàn Tinh Hối, nhưng suy cho cùng vẫn chưa bắt được kẻ đứng sau thật sự. Có rất nhiều lần tổ chuyên án đã triển khai điều tra tỉ mỉ và sắp xếp chặt chẽ dựa theo mật báo từ những người cung cấp thông tin, ấy thế nhưng lại luôn bắt hụt.

Trì Tấn cho rằng có người của Mục Côn ẩn nấp trong cục thành phố Hán Hải, vài thông tin quan trọng đã bị tuồn ra trước chiến dịch truy bắt.

Tùy Hoằng đang định lên tiếng thì Tạ Lam Sơn gõ cửa bước vào.

Ngoài Trì Tấn và Lăng Vân thì còn bảy tám cậu trai trong phòng họp. Lam Hồ là một đội ngũ trẻ tuổi, mấy thanh niên đều cao lớn khí phách, mặc thường phục thì là chàng trai nhà bên nhiệt tình xán lạn, khi khoác lên mình đồng phục cảnh sát thì ai ai cũng ngầu tới độ làm người ta ch ảy nước miếng.

“A Lam, cậu tới rồi.” Tùy Hoằng chưa bao giờ coi Tạ Lam Sơn là người ngoài, anh ta giới thiệu với những thành viên chưa từng gặp anh, “Đây là Tạ Lam Sơn, một thành viên của Lam Hồ chúng ta, là đồng đội của mấy cậu.”

Câu này thật sự làm người ta uất ức trong lòng, ngoài Trì Tấn tỏ ra khó chịu, mấy cậu trai còn lại đều vui mừng hớn hở gọi Tạ Lam Sơn: “Xin chào, đồng đội!”

Tạ Lam Sơn không tốn thời gian nói nhảm, vừa gặp mặt đã nói với Tùy Hoằng chuyện Mục Côn tới tìm mình. Anh gom những vụ án ở Hán Hải lại rồi phân tích nhanh, bao gồm hình xăm chữ cái trên bụng Lang Lệ, băng đỏ bất thình lình xuất hiện trong trường trung học nữ sinh, tất cả đều có khả năng là do Mục Côn gây ra.

Cũng đã đoán được việc Mục Côn đang ngóc đầu trở mình, Tùy Hoằng ho mấy tiếng, không đưa ra ý kiến về nội dung báo cáo của Tạ Lam Sơn mà lại hỏi anh: “A Lam, cậu có muốn quay về không?”

Tạ Lam Sơn ngẩn ra, mãi lâu sau mới hiểu. Tùy Hoằng hỏi anh có muốn về Lam Hồ hay không.

Thấy Tạ Lam Sơn do dự không đáp, Tùy Hoằng lại ho mấy tiếng rồi cười với anh: “Sao nào, cảnh sát hình sự nổi tiếng trên mạng nghiện rồi, không muốn về đơn vị phòng chống tội phạm ma t úy nữa à?”

Dù thật hay đùa thì Tùy Hoằng nói khích như thế cũng vì thật sự hi vọng Tạ Lam Sơn có thể quay lại Lam Hồ, kẻ địch lớn đã ở ngay trước mắt, Tạ Lam Sơn thì luôn là cấp dưới xuất sắc nhất của anh ta.

Nhưng Tạ Lam Sơn còn chưa tỏ thái độ thì Trì Tấn đã cướp lời phản đối trước: “Tôi không đồng ý.”Hết chương 116.

Giải thích tên Hồi 5:

Ngư nô đề cập đến một nhóm lao động bị bắt làm nô lệ bất hợp pháp và tham gia vào công việc đánh bắt cá trên đảo Benjina của Indonesia. Hầu hết họ đến từ Myanmar, Campuchia, Lào và Thái Lan, sau khi bị dụ dỗ và bắt cóc, họ bị giam giữ trên hòn đảo này, hàng ngày bị nhốt trong lồ ng sắt và nhà ở tồi tàn, bị đánh đập và buộc phải đánh bắt, chế biến hải sản và đã phải làm việc trong 22 giờ liên tục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.