Chương trước
Chương sau
Đêm nay hai người đàn ông chỉ vuốt v e thân thiết một hồi, Tạ Lam Sơn là dạng càng thân mật thì càng bừng bừng nhiệt tình, nhưng vì cân nhắc đến vết thương của Thẩm Lưu Phi nên cuối cùng cũng không dám làm bậy.

Anh giương mắt tham lam đi tuần trên người y, đi từ gương mặt lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, tới yết hầu đang trượt lên trượt xuống cùng bờ ngực rắn chắc, cuối cùng dừng lại vị trí khóa quần của y. Tạ Lam Sơn bỗng liếc mắt cười: “Anh họ Tiểu Thẩm, để em hôn anh một cái nhé.”

Nói là làm, ngón tay anh khẽ chạm vào khóa kéo, thoải mái giải thoát vùng cấm kia.

Trước đây khi tình ái dâng lên cũng từng hôn một cách mù quáng bất chấp, nhưng phần lớn thời gian đều là người đã quen hưởng thụ, Tạ Lam Sơn gần như không có kinh nghiệm trong việc này, anh vừa định cúi đầu há miệng thì bỗng ngẩng lên: “Cắn anh đau thì cũng đừng trách em.”

Thẩm Lưu Phi vươn tay ấn lên cổ anh, mạnh mẽ ép anh cúi đầu, hơi thở của y bắt đầu trở nên dồn dập và nặng nề hơn: “Quen tay hay việc, về sau sẽ có đầy thời gian cho em tập.”

Tập trung nghiêm túc chạm và hôn, cơ hai bên má cũng dồn sức không có bất cứ trình tự nào. Tạ Lam Sơn dùng một tay thay người kia giúp đỡ chính mình, tay còn lại thì đan vào bàn tay bị thương của Thẩm Lưu Phi. Trình độ băng bó của anh rất xoàng, thậm chí còn khiến bàn tay xinh đẹp kia trở nên xấu xí, nhưng sợi dây chuyền quấn hai vòng trên cổ tay Thẩm Lưu Phi lại giống như một chiếc vòng tay đặc biệt.

Chợt nhớ đến câu “‘Nắm lấy tay người, dẫn độ người đi” hồi mới quen, Tạ Lam Sơn bỗng dồn sức vào hàm răng, anh nghe thấy tiếng thở nặng nề gấp gáp của Thẩm Lưu Phi, thứ mắc kẹt trong cổ họng mạnh mẽ nảy lên, suýt nữa đã khiến anh không chứa nổi nữa.

Anh nuốt thứ chất lỏng có mùi hơi tanh xuống họng rồi lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Lưu Phi, đôi mắt của người này ẩm ướt, khuôn mặt hiện lên đôi phần ấm áp hiếm thấy, tựa như đã hòa tan vào ánh trăng mông lung xinh đẹp.

Bên môi còn dính ít dịch trắng, Thẩm Lưu Phi vươn tay lau khóe miệng cho Tạ Lam Sơn, đầu ngón tay y nhẹ nhàng xoa xoa trên môi anh mấy lần, sau đó lại dịu dàng vuốt tóc anh, y rướn người về phía trước hôn anh thật sâu.

Thân thiết cùng người mình thích không những không thấy kỳ quái hay ghê tởm, trái lại còn ngọt ngào như đường mật. Tạ Lam Sơn tự cảm thấy vừa rồi mình thể hiện rất giỏi, anh vui vẻ nằm bên đầu gối Thẩm Lưu Phi mà chẳng thèm để ý thể diện và khí khái đàn ông của mình, anh từ từ nhắm hai mắt lại, cọ mặt vào đầu gối và bắp đùi của y, quyến luyến khôn nguôi.

Ánh trăng tràn vào từ cửa sổ tạo thành ánh bạc loang lổ dưới sàn. Hai người lặng im dựa vào nhau hồi lâu, Thẩm Lưu Phi chợt lên tiếng: “Có phải em vẫn luôn muốn biết chuyện gia đình tôi không?”

Tạ Lam Sơn nghe vậy thì ngẩng đầu, anh nhìn người đối diện, trong mắt là sự ngỡ ngàng không tin nổi.

Thẩm Lưu Phi cúi thấp đầu, nhìn chăm chú vào ánh mắt Tạ Lam Sơn rồi nghiêm túc gằn từng tiếng: “Giờ tôi sẽ nói cho em biết.”

Một cuộc thảm sát giết cả nhà nghe mà kinh hãi nhưng lại giống như một câu chuyện cũ bình thường qua lời kể của người này, anh nghe ra được Thẩm Lưu Phi thân với mẹ hơn cha mình, khi nói về mẹ giọng của y sẽ chậm rãi hơn, và y chỉ gọi cha mình là “gã đàn ông kia”.

Y nói với Tạ Lam Sơn rằng phương hướng điều tra của cảnh sát luôn có sai lầm, bọn họ cho rằng chú họ của y đã giết người nên hung phạm khi đó còn chưa sa lưới. Cho đến khi xác của chú họ xuất hiện, tên hung thủ lẩn trốn suốt mười bảy năm mới bị bắt giữ do tái phạm.

Mấy lời miêu tả ngắn gọn nhưng đủ khiến Tạ Lam Sơn chấn động không thôi, ban đầu anh vẫn muốn có thể xâm nhập vào cuộc sống của y một cách trọn vẹn, nhưng lúc này nghe y kể thì lại thấy đau lòng xót xa, anh hỏi: “Chắc hẳn anh căm hận tên hung thủ kia lắm nhỉ?”

“Thực ra thì không.” Trước đây Thẩm Lưu Phi chưa từng nghĩ đến chuyện này, giờ ngẫm lại thì quả thực không hề có, y thản nhiên nói, “Vì đối với mẹ tôi thì đó cũng là một cách giải thoát.”

Tạ Lam Sơn ngỡ ngàng: “Tại sao?”

Thẩm Lưu Phi cảm thấy hơi uể oải, y ngửa đầu nằm xuống rồi nhắm mắt lại: “Toàn bộ ký ức thuở ấu thơ của tôi chính là những tháng ngày bà bị gã đàn ông kia đánh đập. Gần như bà ấy chưa có lúc nào là không bị thương hay bầm tím, gã đàn ông đó cũng đánh tôi, đánh cả em trai tôi, có mấy lần mẹ tôi muốn bỏ đi, nhưng gã đàn ông kia nói gã sẽ kéo tôi và em trai tôi theo chết chung, vậy nên bà ấy chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng vì chúng tôi. Mỗi ngày trôi qua bà ấy đều sống trong áp lực nặng nề, tôi đã từng khuyên nhủ, thậm chí bất lực mắng chửi, nhưng trái tim bà ấy quá mềm yếu, lại dễ dàng sa vào những lời dối trá của gã đàn ông kia. Bà ấy luôn nghĩ rằng vẫn có thể tiếp tục chống đỡ mà sống tiếp, nhưng cuộc sống là để sống chứ đâu phải để chịu đựng.”

Tạ Lam Sơn không có ý định truy tới tận cùng gốc rễ, chỉ yên lặng lắng nghe xong rồi cũng lên giường, anh nằm nghiêng người cùng với Thẩm Lưu Phi, ngực kề sát vào lưng. Anh ôm lấy đối phương, vùi mặt vào cổ y rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay người yêu, cùng nhau chìm vào mộng mị.

Tạ Lam Sơn lại tới quán bar kickboxing kia trong mấy ngày Thẩm Lưu Phi dưỡng thương, anh đã trải qua ngần ấy năm làm cảnh sát phòng chống tội phạm ma t úy nên cũng có mạng lưới quan hệ của riêng mình. Anh nhờ bọn họ hỏi thăm nơi ở của võ sĩ tên A Tấn kia.

A Tấn biết mình đã gây họa nên trốn tránh suốt mấy ngày, thấy không có cảnh sát tìm đến thì lại bắt đầu ngứa ngáy nhàn cư vi bất thiện, gã bắt đầu hẹn lũ bạn lông bông lang bạt kỳ hồ đi ăn lẩu.

Nhập gia tùy tục, gã cũng đã quen ăn kiểu thịt cừu chần trong nồi nước dùng lõng bõng đầy váng mỡ đỏ ngầu, gã tự chuẩn bị một cái nồi đồng và bếp than cùng rất nhiều nguyên liệu khác nhau như rau xanh, thịt cừu và hải sản. Địa điểm được chọn là khu nhà kính đơn sơ ở một nhà máy hẻo lánh, đợi đủ người là bắt đầu ăn.

Đúng lúc than bốc dầu sôi, sáu người ngồi quanh cái bàn gỗ nhỏ vừa ăn được hai miếng thì có một người đột nhiên tiến vào.

Tạ Lam Sơn giơ thẻ cảnh sát của mình ra trước, sau đó cười cười lịch sự với đám đàn ông đang há mồm ngây ra như phỗng bên trong: “The party is over.”

Vừa nghe thấy là cảnh sát thì A Tấn hiểu ngay là đến tìm mình. Nhưng vì chỉ thấy mỗi mình Tạ Lam Sơn, gã bèn nháy mắt ra hiệu với đám người hai bên, năm gã đàn ông ngoài gã lập tức đứng dậy, mặt mày dữ dằn bước tới bao vây Tạ Lam Sơn, rõ ràng là đang muốn đánh cảnh sát.

Dường như không hề sợ hãi đám người lao tới tấn công, Tạ Lam Sơn liếc mắt nhìn đám võ sĩ, thấy một nửa trong số đó trông không giống người Trung Quốc thì khách sáo mỉm cười: “Trung Quốc có câu oan có đầu nợ có chủ, tôi tới tìm A Tấn, các vị đừng xen vào.”

Những kẻ này nhiều ít gì cũng đã từng làm mấy chuyện không đàng hoàng, nhìn thì hổ báo ra oai nhưng suy cho cùng vẫn sợ cảnh sát, vậy nên dù đang bao vây Tạ Lam Sơn với ưu thế quân số tuyệt đối, đám người lại chỉ dám dè dặt đi vòng quanh, không một ai dám thật sự ra tay.

Đừng nói là năm sáu tên võ sĩ, dù thêm cả chục tên nữa thì anh cũng chẳng buồn nhăn mặt. Tạ Lam Sơn thấy bọn chúng ngại va chạm thì lại nhìn thẳng vào A Tấn, ánh mắt không có bất cứ mục tiêu nào khác, sau đó trực tiếp bước ra khỏi vòng vây của đám người.

Kiêu ngạo như vậy thật sự gợi đòn, A Tấn quát “Lên đi!” với một tên đàn ông nhỏ thó, gã đàn ông da nâu cũng vớ lấy cái ghế đẩu rồi chém thẳng xuống đầu Tạ Lam Sơn…

Đến khi bóng của cái ghế đẩu đổ lên vai dưới ánh đèn thì Tạ Lam Sơn mới lách người né tránh, ngay khi quay lại đã đáp trả bằng một cú đá ngang vào giữa sườn đối thủ. Gã bị đá lên lập tức xụi lơ dưới đất vì đau đớn.

Tạ Lam Sơn cúi đầu nhìn gã đàn ông nhỏ thó rồi mỉm cười hỏi đám còn lại: “Vẫn chưa cút à?”

Một cước đã chiến thắng, rõ ràng không phải chỉ ra vẻ làm màu, đám người lập tức tan tác chim muông, chỉ còn mỗi mình A Tấn bị Tạ Lam Sơn chặn lại.

“Thật sự xin lỗi… Tôi cũng không cố ý đâu…” Vết thương bên trong khi bị Thẩm Lưu Phi đánh còn chưa hồi phục, A Tấn nhìn ra được bản thân không phải đối thủ của người này, gã chỉ có thể xin lỗi bằng thứ tiếng Trung sứt sẹo, vừa lùi về sau vừa nói, “Thật sự rất xin lỗi…”

“Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì?” Tạ Lam Sơn nhướng mày mỉm cười, anh bước từng bước lại gần, nhấc chân đá văng cái bàn nhỏ, nước lẩu nóng hầm hập bắn tung tóe ra ngoài, A Tấn không né kịp nên đã ngã phịch xuống đất.

Tạ Lam Sơn siết chặt nắm đấm, từng đốt ngón tay kêu răng rắc, anh giẫm lên những viên rau củ ngấm toàn dầu mỡ và cười với gã: “Mày có thể đánh lại.”

“Tôi tự thú là được chứ gì, anh còng tay tôi lại rồi dẫn về đồn cảnh sát đi…”

“Đó là việc cảnh sát tốt làm, I’m a bad cop.” Ánh mắt Tạ Lam Sơn chợt tối đi, toát ra thái độ hung ác làm người ta run rẩy, anh lạnh lùng nói, “Anh ấy là một họa sĩ, sao mày dám làm tay anh ấy bị thương?”

Rõ ràng nhìn thì là một anh chàng đẹp trai phong lưu, nhưng khi ra tay lại vừa độc địa vừa tàn nhẫn như thể quỷ Tu La tràn trề sức mạnh. A Tấn cảm thấy vừa thiệt thòi vừa buồn bực, đâu ra loại cảnh sát không cho người ta tự thú thế này? Thấy anh ngày một tiến lại gần hơn, gã chỉ có thể lao ra ngoài nhà kính chạy trốn.

Tạ Lam Sơn đuổi theo ra cửa thì thấy một chiếc xe sang đang tiến lại gần, anh va vào ánh đèn pha sáng chói như răng nanh nhọn hoắt dày đặc trong miệng thú dữ, khiến anh nhất thời không mở nổi mắt.

Xe dừng lại, một người đàn ông bước xuống khỏi xe, A Tấn loạng choạng xiêu vẹo chạy tới bên cạnh người này, sau đó quỳ xuống ôm lấy đùi gã đàn ông đó, liên tục gọi người này là “thủ lĩnh”.

Gã đàn ông không nói tiếng nào mà chỉ đạp A Tấn một phát, A Tấn lập tức cút đi một cách đầy hèn hạ.

“A Lam,” Có vẻ như gã đàn ông đứng ngược sáng này là người quen cũ, giọng nói trầm trầm mang theo ý cười thản nhiên, “lâu rồi không gặp.”

Đèn xe đã tắt, gã đàn ông tiến lên phía trước từ trong bóng tối, Tạ Lam Sơn thì bắt đầu lùi lại. Khi gã đàn ông lại gần, cuối cùng thì bóng ma đeo bám suốt bao năm cũng nghiến răng nghiến lợi nuốt chửng lấy anh. Tạ Lam Sơn biến sắc, tim cũng co thắt dữ dội do sợ hãi cực độ.

Người kia vừa lên tiếng là anh đã biết, Mục Côn tới rồi.

Đáng ra anh nên dũng cảm tiến lên bắt sống gã trùm thuốc phiện này, nhưng Mục Côn lại rút một khẩu súng ra, chĩa thẳng vào anh rồi bật cười: “Cảnh sát Trung Quốc không được tùy tiện cầm súng ra ngoài, tiếc thật đấy.”

Tạ Lam Sơn giơ hai tay lên thành tư thế “đầu hàng”, anh không nói tiếng nào, nhưng hơi thở hổn hển đã mất kiểm soát.

“Ngưu Lang Chức Nữ bị sông Ngân ngăn cách còn có thể gặp nhau mỗi năm một lần, chúng ta lại không gặp mặt suốt ba năm…” Lúc này Mục Côn đã đi tới dưới ánh đèn, gã giơ súng, khóe môi nhếch lên để lộ ra gương mặt khiến Tạ Lam Sơn kinh hãi tột độ.

Gương mặt gã đàn ông này đã bị hủy hoại và biến dạng sau vụ nổ máy bay trực thăng, dù quá trình phẫu thuật điều trị rất tốt nhưng trên mặt gã vẫn có những mảng thịt không tự nhiên và một con mắt giả màu đỏ.

Chính vì vậy mà khuôn mặt này trở nên vừa đẹp trai vừa kh ủng bố. Có vẻ như Mục Côn nhìn ra được suy nghĩ của Tạ Lam Sơn, gã chỉ vào con mắt giả của mình và cười nói: “Tôi phải giữ nó, vì nó nhắc nhở tôi tất cả những thứ này đều do em ban tặng, nhắc nhở tôi nhất định phải quay lại tìm em.”

Tạ Lam Sơn hít một hơi thật sâu: “Được, giờ anh đã tìm thấy tôi rồi.”

“Ngày nào tôi cũng nghĩ sẽ giết em như thế nào khi gặp lại…” Mục Côn cầm súng đảo một vòng xung quanh Tạ Lam Sơn, vừa đi vừa quan sát. Sau đó gã dừng lại phía sau Tạ Lam Sơn, chĩa họng súng vào sau lưng anh rồi ghé đầu lại gần tai anh, thổi một hơi như đang tán tình, “Nhưng khi thật sự gặp em rồi, tôi lại không nỡ, làm sao bây giờ?”

Hơi thở nóng hổi phả tới làm Tạ Lam Sơn nổi da gà khắp người, anh biết kẻ này đang muốn anh khóc lóc van xin, nhưng anh lại bình tĩnh nói: “Tốt nhất hôm nay anh nên giết tôi luôn, nếu không lần sau gặp mặt chính là lúc tôi bắt anh quy án.”

“Giết em thì hời cho em quá,” Mục Côn dịch nòng súng xuống hõm thắt lưng của Tạ Lam Sơn, sau đó lại trượt dọc theo đường cong của mông anh, dừng lại ở giữa hai kẽ mông, “chẳng thà… giết thằng họa sĩ họ Thẩm bên cạnh em?”

Gân xanh trên thái dương Tạ Lam Sơn giật giật, anh buột miệng: “Nếu anh dám động tới anh ấy, tôi thề sẽ lột da anh! Dù anh có chạy tới chân trời góc bể, tôi cũng sẽ tìm được và gi3t chết anh!”

Phản ứng của Tạ Lam Sơn hoàn toàn nằm trong dự đoán, nhưng Mục Côn bỗng cảm thấy thật sự nhàm chán, như thể gã thấy đau đớn khó chịu khi giết ngàn quân địch bản thân lại thiệt hại tám trăm vậy, thế là gã chủ động đổi chủ đề: “Tôi đã điều tra ra ‘Môn Đồ’ là ai rồi, em không muốn biết sao?”

Như một kẻ đói khát có khao khát bản năng với thịt, Tạ Lam Sơn cố gắng cắn chặt răng nhưng cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được mà thốt ra một chữ: “Ai?”

Mục Côn kề sát bên tai Tạ Lam Sơn rồi nhoẻn cười: “Ai có thể ngờ trong ‘Tam Giác Lửa Chống Tội Phạm Ma T úy’ lại có người của tôi chứ?”

Lời này hàm ý rằng nếu không phải Lưu Diễm Ba thì chính là Đào Quân, Tạ Lam Sơn càng căng thẳng hơn: “Rốt cuộc là ai?”

Mục Côn không trả lời, gã giơ tay lên dùng báng súng đập một cú thật mạnh vào gáy Tạ Lam Sơn.

Trước khi bất tỉnh, Tạ Lam Sơn nghe thấy một câu cuối cùng:

“A Lam, tôi rất nhớ em, em có nhớ tôi không?”Hết chương 115.HẾT HỒI 4.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.