83.
Chớp mắt đã đến ngày tôi phải bay đến viện nghiên cứu.
“Đưa đến đây thôi, anh ơi. Đưa nữa là anh phải lên máy bay với em mất.” – Tôi vẫy tay với anh ấy, “Mấy tháng nữa em sẽ quay lại. Anh nhớ ăn uống đầy đủ nhé.”
“Thực ra anh cũng muốn đi cùng em.” – Thôi Đường mỉm cười, nhưng vẫn không nhúc nhích, mãi đến khi tôi đến cổng soát vé thì anh ấy mới quay người rời đi.
84. <Thôi Đường>
Thực ra Thôi Đường sẽ nhớ mãi cảnh hoàng hôn ngày hôm đó.
Cô đi ngược ánh sáng về phía trước, để lại anh với bóng lưng hơi tối—— ánh sáng màu cam đậm xuyên qua cửa sổ kính lớn của sân bay, chiếu xuống xung quanh người cô, tất cả đều ấm áp đến mức khiến người ta hốt hoảng, ánh sáng làm cho bóng tối phía sau cảnh vật càng thêm u ám.
Thân hình cô nhỏ gầy, nhưng cái bóng của cô ấy lại rất dài rất dài.
Anh dường như nhìn thấy một người khổng lồ đang hướng tới một tương lai không chắc chắn, nhưng cô không hề có một chút do dự hay rụt rè nào mà cứ bước từng bước một vào ánh hoàng hôn ngày hôm đó.
Thời gian trôi qua như nước chảy, anh cảm thấy ánh hoàng hôn như những con sóng tràn về, mái tóc và ống tay áo của anh như đang bồng bềnh theo đó. Những con sóng ấm áp vỗ vào cánh tay và mắt cá chân trần của anh, cảm giác không chân thực này lại tràn về trong tâm trí anh lần nữa.
Cho đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-anh-chieu-ta/3404852/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.