Tôi đóng cửa lại, lập tức xin lỗi và nhận lỗi, thái độ cực kỳ tốt: "Chuyện tối qua em xin lỗi vô cùng, em thật sự không cố ý, những lời em nói anh đừng bận tâm."
Lâm Bùi Chu ngồi trên sofa, giọng điệu lười nhác: "Em đã nói gì?"
Anh ấy muốn tôi nhắc lại sao? "Thì... em nói là em thích anh là giả thôi."
"Còn việc muốn c.ắ.n dấu dâu tây lên cổ anh là giả luôn à?"
Tôi muốn đ.ấ.m chính mình lúc đó một cái.
"... Em nói bậy thôi."
"Ngực nhỏ cũng là giả nốt?"
Ánh mắt anh lướt qua n.g.ự.c tôi nhẹ như không.
M nó!
Anan
"... Là thật!" Ngực tôi nhỏ thì sao chứ?!
Anh cười lớn: "Việc anh thích em cũng giống như việc n.g.ự.c em nhỏ vậy, đều là sự thật."
Giọng nói trầm thấp của anh như tiếng nổ lớn trong đầu tôi. Tôi hoàn toàn sững sờ, tim đập nhanh hơn vì câu nói của anh, dán chặt mắt vào khuôn mặt anh xem anh có đang đùa không.
Anh ấy nói anh ấy thích tôi...
Lâm Bùi Chu khẽ hừ một tiếng cười: "Anh thể hiện đủ rõ ràng rồi đấy chứ, chỉ có em là không nhận ra thôi."
"Hả?"
"Có muốn thử một lần không?"
"Thử cái gì cơ?"
Anh hơi hếch cằm: "Lại đây."
Tôi chậm rãi bước đến.
Lâm Bùi Chu kéo tôi đến trước mặt: "Hôn một cái đi."
"Có cho hôn không?" Anh siết nhẹ lòng bàn tay tôi. "Hôn rồi là phải yêu nhau đấy."
Tôi chỉ thấy mặt nóng bừng, đầu óc quay cuồng, không từ chối nhưng cũng không đồng ý.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm đầy mạnh mẽ của anh, mãi lâu sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-ven-mot-long/5064902/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.