Đang yên đang lành, anh ấy giận dữ cái gì? Thời gian này tôi không cố ý tránh mặt anh, chỉ là gặp anh thì cảm xúc của tôi bị d.a.o động, nên tôi muốn điều chỉnh lại một chút. Mà dù có trốn anh, anh cũng có lý do gì để nổi giận chứ.
Giọng anh lạnh băng: "Ồ ~ Công ty nào yêu cầu nhân viên tăng ca đến tận mười giờ mỗi ngày? Hay là em đang ở ngoài với người đàn ông khác nên không muốn về nhà?"
Anh ấy lấy quyền gì mà nói tôi như vậy? Chính anh ấy còn tình tứ với cô gái khác, tôi có nói gì đâu? Thật sự vừa tức giận vừa thấy tủi thân.
"Tôi có cuộc sống riêng của mình, anh không cần quản."
"Tôi không quản được?" Lâm Bùi Chu nhắm mắt rồi mở ra, ánh mắt tối tăm khó lường. Anh đẩy tôi nằm xuống, rồi cúi người đè lên: "Em nói xem, làm thế nào tôi mới quản được em đây?"
Khoảng cách gần lại, tôi thấy hơi sợ: "Tôi không biết... anh muốn làm gì?"
Anh nhếch môi cười: "Không làm gì cả, chỉ là muốn bắt nạt em một chút thôi." Ánh mắt anh trượt xuống, dừng lại ở một nơi nào đó: "Em sắp làm tôi phát điên rồi..."
Tôi cảm thấy nguy hiểm, dùng tay đẩy anh ra, nhưng bị anh khóa chặt bằng một tay. "Buông tay ra." Giọng tôi hơi run.
Càng giãy giụa, lực anh càng siết chặt. Tôi khẽ gọi tên anh: "Lâm Bùi Chu."
"Ừm." Ánh mắt anh sâu thẳm, chứa đựng những cảm xúc mà tôi không hiểu và cũng không muốn hiểu.
Trong không gian tĩnh lặng, chỉ cách nhau gang tấc, hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-ven-mot-long/5064900/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.