Khóe môi anh ta từ từ nhếch lên: “Nhìn anh làm gì? Nhìn đường đi.”
“Ồ.” Tôi cúi đầu xuống, nhưng một lát sau lại lén nhìn anh ta.
Trước đây không phải chưa từng được Lâm Bùi Chu nắm tay, sao lần này lại… tim đập nhanh thế này, muốn c.h.ế.t rồi.
“Hỏi xem thằng nhóc kia đi chưa?”
“À? Ồ.” Tôi lơ đễnh.
Lâm Bùi Chu dừng lại, cúi người nhìn chằm chằm vào mặt tôi: “Em không bình thường, từ lúc ăn xong rồi.”
“Không có mà, tôi bình thường lắm.” Mắt tôi né tránh, “Tôi nhắn tin hỏi xem Tiếu Chiếu còn ở đó không.”
Tôi luống cuống lấy điện thoại nhắn tin cho bạn thân, rồi nghĩ nghĩ, giải thích: “Tôi và cậu ta chỉ chơi game thôi, tôi không thích người nhỏ tuổi hơn tôi.”
Tôi tự dưng giải thích làm gì, anh ta có hỏi đâu, thật là đột ngột.
“Không thích người nhỏ tuổi hơn em?” Trọng tâm chú ý của Lâm Bùi Chu cũng rất lạ.
“Đúng, đúng thế.” Chuyện này không đúng sao? Nghĩ lại, Lâm Bùi Chu nhỏ hơn tôi mấy tháng, dù anh ta chưa bao giờ gọi tôi là chị.
Tôi bổ sung: “Cũng không hẳn, nhỏ hơn một chút thì không sao, nhỏ hơn nhiều thì không được.”
“Ồ ~ Nhỏ bao nhiêu thì không được?”
Tôi đang ước tính tuổi của Tiếu Chiếu, ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Bùi Chu đang cười.
Tôi nhận ra, nhỏ bao nhiêu thì không được? Không được? Câu nói này của anh ta mới không đúng, cả người anh ta đều không bình thường! Con bạn thân trả lời tôi: “Tối nay mày còn về không?”
“Nói vớ vẩn gì thế, tôi không về thì đi đâu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-ven-mot-long/5064898/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.