Ngày hôm sau, cô bị tiếng đồng hồ báo thức làm cho tỉnh giấc, Vũ Hinh dường như vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, bực dọc khi đang ngon giấc lại bị quấy rối, chân mày cô nhíu lại, lười biếng phát ra âm thanh bằng giọng mũi.
Tiếng ting ting bỗng biến mất, chân mày của cô cũng giãn ra, cọ cọ đầu vào gối ôm trước mặt rồi tiếp tục ngủ.
Khoảng chừng một phút sau thì báo thức lại reo, rồi lại tự tắt, lặp lại được năm lần thì Vũ Hinh hoàn toàn bị cơn tức giận kéo dậy.
Ngồi ở trên giường, cô hoàn toàn nhắm mắt, vài phút sau chỉ nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười:
"Cài báo thức như thế, tim của cô Châu đúng là nghị lực đấy ".
Nghe thấy giọng nói vừa lạ vừa quen, mắt của cô miễn cưỡng mở ra, chiếc chăn đang quấn trên người không phải là cái mà cô hay dùng, nó khá ấm áp và mềm mại đúng chất của hàng chất lượng cao.
Vũ Hinh quan sát xung quanh, đại não bắt đầu hoạt động trở lại, khi cô xoay đầu nhìn sang bên cạnh thì liền nhìn thấy một thân ảnh to lớn đang nằm một bên, tay tỳ vào thái dương, dáng vẻ vô cùng thoải mái đang thích thú nhìn cô.
Đương nhiên cô có chút ngạc nhiên pha lẫn hốt hoảng hơi lui ra xa, Hoàng Cảnh Nghiên chậm rãi ngồi dậy lấy điện thoại rồi đưa cho cô, cười nhạt:
"Chỉ mới hơn 4 giờ mà đã ồn ào thế này rồi, Châu Vũ Hinh, ngày nào em cũng thế này à? ".
Đương nhiên là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-u-em-dung-mo/3357402/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.