( Đổi Trân Di -> Nó nhé! Hehe gõ đỡ mỏi tay)
Nó ngồi trên giường đẫn đờ nhìn người con trai trước mắt, miệng còn lẩm bẩm: Thiên... Thiên Hàn!
Thiên Hàn nhìn thấy sự ngạc nhiên của nó chợt cười
- Cậu ngất giữa đường đấy!
Nghe Thiên Hàn nói nó bỗng giật mình nhận ra sự việc. Nó cười gượng, tay gãi gãi đầu
- Cậu cứu tớ sao? Phiền cho cậu quá.
Thiên Hàn ngồi xuống ghế môi cong lên một nụ cười
- Có sao đâu, à mà cậu đói chưa?
- Ọt Ọt - Âm thanh phát ra từ bụng đã thay thế cho câu trả lời của nó làm nó xấu hổ tới nỗi chỉ muốn chui xuống đất. Nó gật gật đầu
- Chắc là rồi.
- Cộc cộc cộc - tiếng gõ cửa bỗng vang lên
- Vào đi - Thiên Hàn lên tiếng.
Cái cửa được mở ra, một người theo như nó đoán là giúp việc bước vào. Tay còn bưng theo bát cháo.
- Để cho tôi - Thiên Hàn nói rồi đỡ lấy bát cháo từ tay người giúp việc.
- Vâng ạ - Người giúp việc hiểu ý đi ra ngoài.
Nhìn bát cháo, mắt nó bừng sáng: khiếp khiếp, sao nhìn lại ngon như vậy chứ?
Thiên Hàn khuấy nhẹ bát cháo, múc lên một muỗng
- Tớ đút cho cậu
Mặt nó đột nhiên cứng ngắc, nó cười gượng gạo
- Chắc... Không cần đâu.
Thiên Hàn cũng nhận ra sự xấu hổ của nó. Vốn không thích ép buộc người khác, cậu mỉm cười đưa bát cháo cho nó
- Được thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-toi-co-dam/3205372/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.