Sáng sớm mở mắt ra, Lạc Văn Hiên lập tức có dự cảm không tốt, mí mắt cảm giác rất nặng. Lúc vào phòng vệ sinh rửa mặt, cậu vừa nhìn đã thấy hai mắt quả nhiên đã sưng lên.
Ngay từ hồi nhỏ, chỉ cần tối hôm trước khóc là ngay sáng hôm sau đôi mắt sẽ từ hai mí sưng thành ba mí liền, nhìn như thể di chứng phẫu thuật thẩm mĩ mắt hai mí thất bại vậy, đã vậy còn phải sưng một ngày mới hết.
Vì thế nên khi Phong Khải hỏi cậu đã khóc đúng không, cậu không biết nói dối như nào, chỉ đành thẹn thùng gật đầu.
Phong Khải lén nhìn cậu một cái, "Có thể hỏi chuyện gì làm em buồn thế không? Nếu em không muốn nói cũng không sao."
Lạc Văn Hiên xoa đầu Quả Quả, khẽ nói: "Không phải không nói được, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi."
"Mơ thấy gì?"
"Đại khái là hồi tôi còn bé cũng có một con mèo như Quả Quả nhưng sau đó nó chết vì tôi. Không biết sao tôi lại mơ thế nữa, tại tôi chưa từng nuôi mèo, chưa từng đi qua chỗ kia, thậm chí còn chưa từng xem phim gì thể loại như vậy. Nhưng trang viên kia quá thật, đến từng cọng lá ngọn cỏ hay diện mạo nhân vật đều vô cùng rõ ràng, không giống mơ chút nào. Dù tỉnh dậy rồi không nhớ diện mạo người trong mơ lắm nhưng tôi có thể chắc chắn mình chưa gặp họ bao giờ."
Vẻ mặt Phong Khải hơi kỳ lạ, anh nhíu mày, thanh âm trầm thấp mang theo một chút dẫn dắt, "Ồ? Có thể chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-thoat-khoi-mat-that/2669964/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.